Edit: Hà Thu
Uất Trì Việt đột nhiên ngã xuống, Giả thất cùng một đám thị vệ đứng cạnh đều hoảng hốt, vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn.
Giả thất lơ đãng chạm vào lòng bàn tay của hắn, trong lòng không khỏi lo lắng, quay ra nói với mọi người:
- Điện hạ phát sốt rồi, phải nhanh chóng tranh thủ thời gian đưa điện hạ trở về nghỉ ngơi.
Uất Trì Việt dùng sức nhéo mạnh vào lòng bàn tay, tầm mắt mơ hồ lúc này mới rõ ràng hơn chút.
Hắn lắc đầu:
- Không sao.
Dứt lời liền đứng thẳng dậy, đẩy thị vệ đang đỡ mình ra, lảo đảo đi về phía trước:
- Ta đi tìm Thái tử phi.
Tiểu Hoàn của hắn còn đang chờ hắn.
Mưa to gió lớn như vậy, không biết nàng có bị ướt không? Không biết nàng có bị cảm lạnh hay không?
Bọn thị vệ liếc nhau một cái, trong lòng vừa thấy bất đắc dĩ vừa thấy chua xót.
Chỉ có thể cẩn thận đi theo bên cạnh hắn, cùng nhau lục tung đống xác chết lên để tìm kiếm.
Có thị vệ đến bẩm báo, nói người Đột Kỵ Thi trong thành đã bị tiêu diệt gần hết.
Còn lại một ít tàn binh chạy trốn, một số thì đầu hàng, cùng hơn ngàn người bị bắt làm tù binh.
Uất Trì Việt chỉ gật gật đầu:
- Cứ giao cho Tử tổng quản toàn quyền xử lý đi.
Sau đó lại tiếp tục loạng choạng đi về phía trước.
Mưa lớn trút xuống dập tắt hết tất cả đám cháy trong thành, nước từ từ tích tụ lại, nước mưa trộn với bùn nhão, khiến cả tòa thành trông như đầm lầy.
Uất Trì Việt lê bước trong vũng bùn, hai chân dần dần mất đi tri giác, thần trí cũng bắt đầu mơ hồ.
Chỉ có một ý niệm vô cùng rõ ràng trong đầu, giống như bầu trời được nước mưa rửa sạch.
Khí lạnh lan tràn dọc theo sống lưng của hắn, khiến cả người hắn rét run lên.
Chỉ có một chỗ ở gần trái tim vẫn còn ấm áp, là những bức thư mà hắn đã nhét vào trong ngực.
Nó thôi thúc hắn mở nó ra, để xem những lời cuối cùng tiểu Hoàn để lại cho hắn là như thế nào.
Loại dụ hoặc này càng ngày càng mãnh liệt.
Nhưng hắn biết mình không thể nhìn được.
Chỉ cần không xem thì sẽ không xa nhau, bọn họ cũng chưa đi tới cuối cùng.
Hắn không biết đã lội qua bao nhiêu vũng máu cùng nước mưa rót thành sông.
Đến lúc mưa tạnh, sắc trời dần dần nổi lên chút ánh sáng nhợt nhạt.
Trong lúc bất tri bất giác, hắn đã tìm suốt cả một đêm.
Mấy cái đèn lồng được bọn thị vệ mang theo đã sớm cháy hết.
Mỗi một giờ một khắc trôi qua, tất cả mọi người đều hiểu được, hi vọng Thái tử phi còn sống cũng từng chút một tan biến.
Nếu như nàng thực sự còn sống, biết viện quân đến, cho dù bản thân không thể trở về phủ thứ sử được, thì cũng chắc chắn sẽ sai người đi truyền tin.
Giả thất mượn sắc trời lờ mờ trông thấy khuôn mặt tái nhợt của Thái tử điện hạ, bên trong còn hiện ra màu xám xanh chẳng lành, hai mắt đỏ hoe, ánh mắt vô hồn.
Hắn âm thầm kinh hãi, bản thân đi theo Thái tử nhiều năm như vậy, cũng chưa bao giờ thấy qua bộ dáng hồn phi phách lạc này của hắn.
Nếu như bọn họ thực sự tìm thấy thi thể của Thái tử phi, vậy Thái tử sẽ làm thế nào?
Hắn có chút rùng mình, không dám nghĩ tiếp nữa, chỉ có thể tiếp tục đi tìm.
Bầu trời xám xịt u tối dần dần biến thành màu trắng sứ, sau đó là màu trắng bụng cá, đón lấy ánh nắng ban mai đang phá vỡ mấy tầng mây để chiếu rọi xuống nhân gian.
Trời đã sáng.
Còn bầu trời trong lòng Uất Trì Việt dần dần tối lại, giống như mặt trời đang cận kề cái chết.
Tại sao hắn lại để nàng một mình ở Linh Châu?
Tại sao hắn lại vì lợi ích riêng của bản thân mà nhất quyết muốn cưới nàng làm phi?
Đời trước nàng đã phải chịu nhiều đau khổ như vậy rồi, kiếp này nàng vốn có một mối lương duyên tốt đẹp, có thể có một cuộc sống yên ổn, thuận buồm xuôi gió, cứ thế trôi qua hạnh phúc cả đời.
Là hắn vì ham muốn ích kỷ của bản thân mà cưới nàng.
Là hắn đã tự tay giết chết mặt trời của chính mình.
Đúng lúc này, sau lưng hắn truyền tới tiếng vó ngựa đang từ xa lại gần.
Có người cao giọng hét to:
- Điện hạ, đã tìm được nương tử...
Uất Trì Việt quay đầu, vẻ mặt mờ mịt, tựa hồ nghe không hiểu hắn nói cái gì, chỉ biết chớp chớp đôi mắt khô khốc.
Giả thất vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ:
- Thật chứ?
Một người một ngựa trong nháy mắt đã đi tới trước mặt, thị vệ kia vội vã không dằn nổi mà nhảy ngay xuống ngựa, làm nước bùn bắn tung toé:
- Là thật.
Bây giờ nương tử hiện đang ở Thiện Gia phường của chùa Vân Cư, cách tây nam khoảng hai dặm.
Giả thất lại hỏi:
- Nương tử không sao chứ?
Thị vệ kia liếc nhìn Thái tử, có chút ngập ngừng:
- Nương tử bị thương nhẹ, lúc này vẫn chưa tỉnh lại...!Đêm qua nhà chùa phát hiện nương tử ngất xỉu ở bên đường, bèn cõng nàng vào trong chùa cứu chữa...!Y quan đã chạy tới đó rồi, bộc nhận được tin tức liền tới đây bẩm báo với điện hạ ngay...
Lời còn chưa dứt, Uất Trì Việt đã đoạt lấy cương ngựa từ trong tay hắn rồi trở mình lên ngựa, nhanh chóng chạy về hướng tây nam.
Hắn xuống ngựa ở ngoài sơn môn.
Một vị tăng ni ra cửa tiếp đón, chắp tay trước ngực thi lễ với hắn.
Uất Trì Việt há to miệng muốn nói chuyện, nhưng lại không phát ra được âm thanh nào, cổ họng của hắn giống như bị câm rồi vậy.
May mà vị