Edit: Hà Thu
Thẩm Nghi Thu đồng ý sẽ may quần khố cho Thái tử, nhưng không nói lúc nào sẽ làm xong.
Ba đến năm ngày sau, nàng mới gọi cung nhân mở kho lấy mười mấy tấm vải trắng thuần ra, bắt đầu lựa chọn chất vải.
Tố Nga thừa dịp không có người bên ngoài ở đây, khuyên nhủ:
- Sáng sớm nương tử phải tập võ, bây giờ còn phải làm nữ công.
Những việc này cứ giao cho nô tỳ làm là được mà, xong xuôi thì nương tử thêu thêm vài cành tùng hay lá trúc diệp vào đó tượng trưng, làm cho có ý là được rồi.
Thẩm Nghi Thu lắc đầu, từ chối ý tốt của nàng.
Nàng đã hứa với Thái tử sẽ tự mình làm, đương nhiên không có đạo lý để người bên ngoài làm thay được.
Bây giờ nàng có chút thông minh rồi, sẽ không vất vả giống như đời trước nữa đâu.
Bởi vì đang là mùa đông, nàng liền chọn lấy một xếp vải lụa trắng năm nay Tây Vực mới tiến cống, đặt lên trên bàn rồi bắt đầu cắt may.
Không biết đời trước nàng đã may cho Uất Trì Việt bao nhiêu chiếc quần khố rồi.
Bây giờ thậm chí chẳng cần vẽ vời đo kích thước, nàng nhắm mắt cũng có thể cắt được chuẩn xác.
Thế nhưng lần này cắt vải, nàng cố tình cắt ống quần to ra một chút, lại cắt ngắn đũng quần cho chật hơn một tí.
Mặc dù chỉ may kém đi chút xíu, nhưng mặc lên người sẽ thấy chân ngắn đùi to, chắc hẳn cũng không quá dễ chịu.
Thái tử chỉ cần mặc một lần là có thể lĩnh giáo sự "khéo léo" của nàng, tất nhiên sẽ không dám mặc thêm lần hai nữa.
Cắt xong tấm vải, nàng cũng không vội khâu ngay mà ném nó vào bên trong cái hộp tráp vuông cạnh giường, tới lúc nào nhớ tới mới lấy ra đâm vài mũi kim.
Cứ mũi được mũi không như vậy hết mười ngày, khó khăn lắm nàng mới may xong một bên ống quần.
Uất Trì Việt vô cùng mong đợi lời hứa của Thái tử phi, nhưng đợi mãi mà cũng không thấy chiếc quần khố "quý giá" kia được đem tới.
Hắn cũng ngượng ngùng không dám đi hỏi, chỉ có thể ngồi im trông mong.
Ai ngờ chẳng chờ được quần khố tới, lại có ý chỉ từ Hoa Thanh cung tới trước.
Cuộc săn bắn mùa đông năm nay dời tới Ly Sơn, lệnh cho Thái tử, chư vị hoàng tử cùng quần thần đến làm bạn giá.
Trước Tết nguyên đán, tất cả thần tử trong cung cùng nhau rời cung tới trước lều góc Đông Bắc ngoài thành để quan sát động tĩnh trước.
Hoàng đế tuổi tác càng cao lại càng thêm tùy hứng.
Chỉ nói nhẹ nhàng một câu, hàng trăm hàng ngàn người lập tức phải đi theo ông chịu khổ.
Không lâu trước đây Uất Trì Việt từng thẳng tay ngăn cản ông xây hành cung nghỉ mát cùng việc tuyển thêm mỹ nhân mới, nhưng những chuyện nhỏ nhặt thế này thì lại không thể không tuân theo ông được.
Hắn đành phải thu xếp thời gian an bài công việc triều chính đẩy lên trước Tết nguyên đán vài ngày, để đến gần hôm đó có thể rảnh rỗi không vướng bận gì thêm.
Vì vậy mà hắn phải bôn ba chạy đi chạy lại giữa Trường An và Ly Sơn, bận rộn tới mức mất ăn mất ngủ.
Ngày đi săn được ấn định vào ngày hai mươi lăm tháng mười hai âm lịch.
Ngày hai mươi ba lại là sinh nhật của Quách hiền phi, Hoàng đế đương nhiên phải thiết yến để chúc mừng sinh nhật của sủng phi.
Thái tử là do Hiền phi sinh ra, nói sao thì cũng không thể vắng mặt được.
Vì thế hắn lại đem thời gian rời kinh định vào ngày hai mươi hai.
Đông cung cũng có một nhóm người phải đi, Thẩm Nghi Thu là Thái tử phi nên đương nhiên cũng không rảnh rỗi.
Bận rộn loanh quanh rất nhiều việc, nàng đành phải đem việc may quần khố gác lại để sau.
Trước đêm xuất phát tới Hoa Thanh cung, Uất Trì Việt trở lại Thừa Ân điện, cuối cùng cũng nhận được cái quần khố không dễ dàng có được kia.
Hắn không kìm nén nổi sự sung sướng, ngay lập tức ôm lấy quần đi về phía sau điện tắm rửa.
Sau khi đem bản thân từ trong ra ngoài tẩy sạch sẽ, không nhiễm bụi trần rồi.
Hắn không kịp chờ đợi mà mặc quần vào, buộc dây lưng lên, đi thử hai bước nhưng ngay lập tức lại cảm thấy thân dưới chỗ đũng quần có một sự khó chịu không nói được thành lời.
Hắn cúi đầu xuống xem xét một chút, thì ra là đũng quần vừa ngắn lại vừa hẹp, cho nên mới siết chặt hạ bộ phía dưới gây ra cảm giác khó chịu, hai bên ống quần thì to rộng tới mức gió lùa vào thì chỉ cảm thấy rét run.
Đời trước Thẩm Nghi Thu làm quần khố vừa mềm mại vừa thoải mái, không quá ngắn hay quá rộng, cũng không quá lỏng hay quá chật.
Mặc vào chỉ cảm giác như bản thân có thêm làn da thứ hai.
Hai đời xảy ra sự khác biệt lớn đến như vậy, đương nhiên không phải bởi vì tay nghề.
Chưa nói đến chất vải này, rõ ràng cũng giống với đời trước, cũng là xếp vải trắng của Tây Vực tiến cống thường được dùng vào mùa đông, nhưng không còn được mềm mại như những bộ quần áo của đời trước.
Hắn cũng không biết đến tột cùng là kém đi ở chỗ nào.
Trái tim của Uất Trì Việt giống như đang bị ngâm trong thùng nước giấm, vừa chua lại vừa chát.
Lúc nàng dâng tâm ý của mình đưa tới trước mặt hắn, hắn lại không biết trân quý.
Bây giờ chỉ có thể cưỡng cầu, còn có thể nói gì nữa?
Nói gì thì nói, tuy mặc cái quần này giống như đang phải chịu hình phạt tra tấn, nhưng Uất Trì Việt vẫn không nỡ cởi ra, chỉ phủ thêm áo ngủ rồi đi vào bên trong tẩm điện.
Thẩm Nghi Thu đang tựa ở trên giường xem tập thơ văn của các tân khoa tiến sĩ, nghe thấy tiếng bước chân liền để sách xuống bàn, ngồi thẳng dậy, cố ý hỏi:
- Quần khố có vừa người điện hạ không?
Tư thế đi đường của Uất Trì Việt có chút cổ quái, nhưng vẫn miễn cưỡng nở nụ cười:
- Rất tốt, rất vừa người.
Thẩm Nghi Thu hơi nheo mắt, cười một tiếng lộ ra núm đồng tiền nhàn nhạt:
- Vậy thì thiếp yên tâm rồi.
Hai người lập tức cởi bỏ áo ngoài rồi nằm lên giường.
Uất Trì Việt theo thường lệ đem người ôm chặt vào lòng.
Mấy ngày nay hắn bôn ba giữa Hoa Thanh cung cùng Trường An, đã hai đêm rồi chưa thể về Thừa Ân điện nghỉ ngơi.
Lúc này ôm mỹ nhân trong ngực, da thịt cận kề, vô cùng thân mật khắng khít, nơi nào đó có xảy ra biến hóa thì cũng không có gì bất ngờ cả.
Sự biến đổi này không quá quan trọng, nhưng cái quần khố kia vừa chật vừa bó sát.
Mặc vào đã mười phần miễn cưỡng rồi, lúc này càng không có chỗ nào để giấu đi.
Uất Trì Việt nhẫn nại nửa ngày, rốt cục vẫn là nhịn không được mà xoay người xuống giường, đi về phía sau trong điện thay đổi cái quần khố khác.
Lại ngồi lấy lại bình tĩnh hơn nửa xanh giờ nữa, lúc này mới về lại trướng nằm ngủ.
Sáng sớm hôm sau, xa giá và đoàn tùy tùng đã chuẩn bị xong xuôi, Thái tử cùng Thái tử phi xuất phát đi thẳng về hướng Ly Sơn.
Thẩm Nghi Thu biết Tống lục nương rất sợ Quách hiền phi, càng sợ Hiền phi có thêm chỗ dựa là Hoàng đế.
Nàng đành đến tìm hai vị lương đệ đen đủi trước, hỏi qua ý tứ của hai người bọn họ, dứt khoát để bọn họ trước giao thừa mới đi qua.
Ly Sơn cách thành Trường An hơn sáu mươi dặm, cho dù có ra roi thúc ngựa cũng phải mất nửa ngày.
Thái tử cùng Thái tử phi xuất hành, còn có xa giá tùy tùng và một đại đội nhân mã phía sau, đương nhiên cũng không thể đẩy nhanh hành trình được.
Xuất phát từ sáng sớm, tới phía Bắc chân núi Ly Sơn trời cũng đã gần tối đen.
Xa giá đi vào từ cửa chính phía nam Triêu Dương, vào Bắc hành, lại đi qua một cổng cung điện khác.
Cuối cùng mới tới Thiếu Dương viện - tẩm cung của Thái tử.
Thẩm Nghi Thu ngồi xe ngựa xóc nảy cả một ngày, được cung nhân đỡ xuống khỏi xe, lúc này đã trong tình trạng mỏi mệt tới kiệt sức.
Nếu không phải gần đây ngày nào nàng cũng tập võ, chỉ sợ xương cốt toàn thân đã vỡ ra thành từng mảnh rồi.
Uất Trỉ Việt biết nàng mệt mỏi lắm rồi, hắn liền nói:
- Hôm nay muộn rồi, trước tiên vào trong điện