Edit: Hà Thu
Thời tiết ở Ly Sơn luôn ấm hơn những nơi khác, nhưng đêm đông trong núi vẫn rét lạnh thấu xương.
Uất Trì Việt ra ngoài vội vàng, chỉ mặc quần áo ngủ rồi khoác thêm một kiện áo lông chồn, cũng chẳng thể đem toàn thân trên dưới quấn lại chặt chẽ được.
Gió núi lạnh thấu xương thổi tới, hắn không tự chủ được mà rùng mình một cái.
Ra khỏi tẩm điện, vòng qua hành lang, đi đến cửa sân.
Đã có hai tên thái giám đang chờ ở đây, một người đốt đèn, một người khác gỡ chùm chìa khóa ở bên hông xuống mở cửa.
Uất Trì Việt hỏi:
- Chuẩn bị xong chưa?
Tiểu thái giám kia thấp giọng xác nhận.
Thái tử gật gật đầu, liền sai thái giám cầm đèn đi phía trước.
Đi ra khỏi đình, tới ngoại viện, đã có thái giám dắt ngựa đưa tới.
Uất Trì Việt trở mình lên ngựa, vòng qua vách tường, không chần chờ mà trực tiếp đi về phía sân Bắc Uyển.
Hậu Uyển của Thanh Hoa cung vốn là núi rừng.
Lúc xây dựng cung điện thì bao quanh vách tường lên, sửa sang lại một chút.
Trong vườn có cây cổ thụ tươi tốt, hang động sâu thẳm, hoa cỏ trên cao rủ cành lá xuống, trong lúc đi lại tựa như đang lạc vào trong núi.
Lúc này đã là nửa đêm, trong vườn tĩnh mịch không một âm thanh.
Chỉ có gió lay động cỏ cây, phát ra tiếng vang rì rào.
Các lâu đài đình các ở trong Uyển không chi chít khắp nơi như trong cung, chỉ có mấy cây cỏ lẻ tẻ tô điểm ở giữa.
Dưới hiên, chỉ có ngọn đèn gió dưới hành lang sáng rực trong đêm tối.
Uất Trì Việt xuống ngựa, nước nhanh qua hành lang, đi vào chỗ đình sâu vắng vẻ bên trong.
Thái giám đốt đèn dẫn đường mở cửa gỗ.
Một lát sau, cánh cửa "két két" một tiếng rồi mở ra.
Một tiểu thái giám thò đầu ra, nhìn thấy người tới là Thái tử điện hạ liền vội vàng hành lễ vấn an.
Uất Trì Việt khẽ gật đầu, sau đó liền sải bước đi vào trong đình, hướng về phía sương phòng gọi:
- Nhật...
Hai chữ "Tương Quân" còn chưa ra khỏi miệng, đã thấy một bóng đen chuẩn bị lao ra từ cánh cửa khép hờ.
Uất Trì Việt không tự chủ được mà ngồi xổm xuống.
Chó săn nhỏ một bên vừa vẫy vẫy đuôi, một bên vừa sủa inh ỏi rồi nhào vào người hắn, ngay lập tức muốn liếm mặt hắn.
Thái tử vội vàng đẩy đầu nó ra:
- Bẩn chết ta.
Sau đó lại để hai chân trước của nó tùy ý gác lên đầu gối mình.
Nhật tương quân sủa kêu vài tiếng, sau đó lại như biến thành bộ dạng khóc lóc nghẹn ngào.
Tiểu thái giám chăm sóc nó nói:
- Điện hạ không biết đó thôi.
Tiểu Nhật tương quân hôm nay chưa được gặp điện hạ, cả một ngày chỉ ỉu xìu ảo não nằm ở dưới hiên, cứ nghe thấy tiếng bước chân là lại đứng dậy nhìn quanh.
Nô cho nó ăn thịt, nó chỉ ăn một miếng rồi lại không có tinh thần mà nằm xuống ngẩn người.
Chó săn nhỏ đồng thời nghẹn ngào rên "ư ử" như là phối hợp với lời của tiểu thái giám.
Trong lòng Uất Trì Việt mềm nhũn, xoa đầu chó săn nhỏ, nghiêm mặt nói:
- Nhật tương quân, ngươi là chó đực, không thể nào động một tí là nghẹn ngào khóc rấm rức như vậy được, làm thế xấu hổ lắm đấy.
Chó săn nhỏ trợn đôi mắt to tròn lúng liếng lên, nhìn chằm chằm Thái tử.
Uất Trì Việt lúc này mới phát giác mới nãy mình quá nghiêm khắc.
Hắn lập tức hắng giọng một cái, vuốt vuốt cái đầu đầy lông xù của chó săn, chậm rãi nói:
- Được rồi được rồi.
Trong phòng ngủ của ta còn có việc chính sự, thế mà còn tới đây thăm ngươi đấy thôi.
Nửa đêm canh ba không nằm yên ổn trong phòng ôm ôn hương nhuyễn ngọc, tự dưng đi đón gió lạnh tới đây gặp một con chó.
Thái tử quả thực chẳng dám nghĩ nữa.
Hắn móc từ bên hông ra một túi thịt hươu khô, nắm ở trong lòng bàn tay.
Chó săn nhỏ kêu lên mấy tiếng mừng rõ, vui vẻ ăn ngon lành.
Phần đuôi phía sau không ngừng lắc lư.
Uất Trì Việt bất giác muốn rụt tay lại, nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn.
Đút thêm mấy miếng thịt khô nữa, sau đó rửa lại tay trong chậu nước thơm thái giám mới bưng tới.
Hắn nhìn qua vầng trăng non trên đầu Nhật tương quân rồi âm thầm sầu não.
- Có muốn đi săn cáo thỏ rừng với cô không?
Nhật tương quân chẳng hiểu gì cả:
- Gâu!
Thái tử thở dài:
- Cô biết ngươi muốn đi, nhưng bộ dạng ngươi thế này, Thái tử phi nhìn qua một lần là sẽ nhận ra.
Nhật tương quân dùng đầu cọ cọ vào trong lòng bàn tay hắn, vừa phát ra tiếng ư ư, vừa lộn một vòng ngay tại chỗ, ưỡn bụng lên.
Uất Trì Việt lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, nhưng vẫn xoa xoa hai lần:
- Thôi được, ta nghĩ lại rồi, dẫn ngươi đi cũng được.
Thái tử sợ Thẩm Nghi Thu tự dưng tỉnh lại thấy hắn không có ở đó, không dám trì hoãn quá lâu.
Hắn trấn an Nhật tương quân một hồi, sờ sờ đầu của nó:
- Ngày mai ta lại tranh thủ tới thăm ngươi.
Nói rồi liền ra khỏi viện tử, đi theo đường cũ, giục ngựa trở về Thiếu Dương viện.
Trở lại phòng ngủ, hắn không dám đốt đèn, sờ soạng đi tới bên trong tịnh thất rửa tay sạch sẽ, lại xoa đều hai tay cho nóng lên, lúc này mới rón rén đi vào bên trong trướng.
Nghe thấy hô hấp Thẩm Nghi Thu vẫn đang đều đặn, lộ vẻ ngủ say, hắn không khỏi thở phào một hơi.
Đem nàng ôm vào trong ngực, hài lòng thở dài một tiếng.
Rất nhanh Thái tử đã chìm vào mộng đẹp.
Cách đó không xa ở trong Phương Lan viện, lại có người trằn trọc, khó mà ngủ say.
Hà Uyển Huệ hắn qua lộn lại mãi mà vẫn không ngủ được.
Nàng dứt khoát ngồi dậy, phủ thêm áo ngoài rồi đẩy cửa đi vào trong đình.
Tỳ nữ Thu Hồng vội ôm lấy chăn mỏng đi theo:
- Tiểu nương tử, bên ngoài trời đông giá rét, người cẩn thận không lại cảm lạnh.
Hà Uyển Huệ giống như không nghe thấy, chỉ dựa người vào cột, quay sang hỏi:
- Thu Hồng, ngươi nói xem vì sao biểu huynh không muốn gặp ta?
Bình thường nàng vốn đã xinh đẹp.
Lúc này khuôn mặt nhỏ chỉ to bằng bàn tay được phản chiếu dưới ánh trăng, vừa trắng vừa xanh, càng khiến cho người ta thêm thương yêu.
Tiểu tỳ không dám nhìn thẳng vào cặp mắt mông lung hơi nước kia, chỉ cúi đầu xuống khuyên nhủ:
- Tiểu nương tử đứng nghĩ nhiều quá.
Vị trí của tiểu nương tử trong lòng điện hạ không ai có thể so sánh được...
Hà Uyển Huệ buồn bã cười một tiếng:
- "Thường lo mùa thu tới, gió mát đoạt nóng bức.
Vứt bỏ tình cũ đã trao, từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt".
Bây giờ ta giống như cơn gió mùa thu kia vậy, nhìn nhiều thêm một chút hắn cũng không muốn nữa.
Thu Hồng nói:
- Tiểu nương tử đừng hiểu lầm Thái tử điện hạ.
Điện hạ là vì suy nghĩ cho thanh danh của nương tử, nên mới...
Hà Uyển Huệ lấy từ trong ngực ra một phong thư:
- Ngay cả thư ta gửi hắn cũng chẳng nhìn lấy một cái, cũng không muốn tới gặp ta...!A, cái gì mà danh dự, tất cả chỉ là tìm cớ thôi.
Hắn là đang sợ vị kiều thê hoa nhường nguyệt thẹn kia ghen, nên làm sao mà nhớ được tình cảm giữa huynh muội chúng ta nữa.
Vừa nói, nàng đột nhiên tức giận, đem bức thư xứ thành nhiều mảnh nhỏ.
Giấy thơm, trên giấy cũng được vẽ hoa đào hoa mai.
Trong khoảnh khắc nàng xé tan thành từng mảnh rồi thả xuống, giống y như những bông tuyết rơi lả tả trên mặt đất.
Nàng còn chưa thấy đủ, liền giẫm lên đống giấy vụn dưới đất hai cái, nước mắt từng chuỗi từng chuỗi rơi xuống.
Lúc này mới chính là nước mắt thật sự trong lòng nàng.
Thi Hồng vội vàng lấy khăn lụa ra lau nước mắt cho nàng:
- Tiểu nương tử chớ có nóng giận, tức giận như vậy cũng chỉ khổ mình thôi...
Đầu vai Hà Uyển Huệ run rẩy, thút thít nói:
- Thu Hồng, hôm nay ngươi cũng trông thấy Thái tử phi rồi đúng không? Ngươi nói thật đi, có phải nàng đẹp hơn ta, tốt hơn ta không?
Thu Hồng vội nói:
- Có ai không biết tiểu nương tử là đệ nhất mỹ nhân của kinh đô, đệ nhất tài nữ.
Toàn thành Trường An này làm gì có ai có thể so sánh với nương tử được? Người kia chỉ là ỷ vào thân phận, theo nô tỳ thấy, nàng là kiểu dong chi tục phấn thôi, còn kém xa so với tiểu nương tử.
Hà Uyển Huệ liếc nàng một chút, sẵng giọng:
- Thôi đi, ta biết ngươi nói như vậy chỉ là muốn dỗ dành ta.
Dừng một chút lại cười một tiếng:
- Trở về phòng thôi, ngày mai còn phải đi sang bên kia hầu hạ.
Thu Hồng nói:
- Nếu nô tỳ có nửa lời nói dối, thì bên trong núi rừng này sẽ nhảy ra một con hổ to lớn, một ngụm nuốt chửng nô tỳ.
Hà Uyển Huệ bật cười thành tiếng.
Thua Hồng ngập ngừng nói:
- Tiểu nương tử, cho phép nô tỳ nói một câu đại nghịch bất đạo.
Hiền phi nương nương cũng thật là...!Chuyện gì cũng bắt người làm...
Hà Uyển Huệ trầm mặc một lát, khe khẽ thở dài:
- Lời này về sau đừng nhắc lại nữa.
Bà là dì của ta, hầu hạ bà cũng là chuyện ta nên làm.
Thu Hồng nói:
- Ngày mai nương tử cũng không cần dạy sớm quá đâu.
Hôm nay là ngày vui của Hiền phi nương nương, bệ hạ cũng đang ở Phương Hoa điện, chắc chắn ngày mai sẽ dậy trễ.
Hà Uyển Huệ nói:
- Bà có thể dậy trễ, nhưng ta lại không thể đi trễ.
Xé giấy viết thư xong, trong lòng nàng cũng nhẹ nhõm hơn một chút, liền trở về phòng nằm ngủ.
Ngày hôm sau, Hà Uyển Huệ vẫn dậy sớm như cũ.
Vừa dậy liền rời giường, rửa mặt xong xuôi liền đi tới Phương Hoa điện.
Hỏi qua cung nhân, họ nói