Edit: Hà Thu
Uất Trì Việt cởi trường cung cùng ống tên đặt trên bờ hồ, sau đó nằm ngay xuống chỗ cỏ xanh mươn mướt tựa như cái đệm ở ngay bên cạnh hồ.
Hai tay đưa ra sau đầu làm gối, híp mắt xuyên qua những ngọn cây để nhìn mặt trời.
Lúc này cả người hắn bỗng nhiên vô cùng thoải mái lười biếng, cùng với người trữ quân trẻ tuổi bình thường luôn chững chạc đàng hoàng tựa như là hai người khác nhau.
Hắn vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình, cười với Thẩm Nghi Thu một tiếng:
- Tiểu Hoàn, nàng cũng tới đây nằm một lát đi.
Hắn vốn cho rằng Thẩm Nghi Thu sẽ lên tiếng cự tuyệt, không nghĩ tới nàng lại không chút do dự ngồi bệt ở trên mặt đất rồi nằm xuống bên cạnh hắn.
Uất Trì Việt tự nhiên duỗi tay ra cho nàng gối đầu lên, tựa như lúc bình thường hai người chung chăn chung gối.
Thẩm Nghi Thu gối lên cánh tay của Thái tử.
Cành lá sum suê ở trên đỉnh đầu khẽ đong đưa, pha trộn chút ánh sáng chiếu lên khuôn mặt nàng.
Uất Trì Việt quay đầu nhìn nàng:
- Nơi này có thoải mái không?
Thẩm Nghi Thu nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, nhìn bóng cành lá cùng mây trôi, chợt nhớ tới những chuyện khi còn bé ở Linh Châu.
Khi đó nàng thường đi theo cha ra khỏi thành dạo chơi trên thảo nguyên, đi mệt rồi thì nằm nghỉ trên đồng cỏ.
Cỏ Tây Bắc rất cao, người nàng lại nhỏ, vừa nằm xuống liền tựa như vùi sâu vào bên trong lớp chăn bông dày dặn, chỉ chốc lát sau đã vùi đầu ngủ thiếp đi.
Có đôi lúc cha không tìm thấy nàng, khi đó sẽ liên tục gọi "Tiểu Hoàn, Tiểu Hoàn" mấy lần liên tiếp.
Tiếng gọi bay theo gió, lượn quanh trên thảo nguyên mênh mông, giống như có thể truyền tới tận chân trời.
Nhiều năm về sau, thỉnh thoảng ngẫu nhiên nàng cũng nghe thấy tiếng gọi của phụ thân năm đó, nàng cũng nhịn không được mà lên tiếng đáp lại.
Đang nghĩ ngợi lung tung thì bỗng nhiên nàng bị giật mình, bên tai bỗng nhiên vang lên một trận tiếng chó sủa vui mừng.
Thẩm Nghi Thu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy con chó săn mà Thái tử mang theo đang bổ nhào lên người Thái tử.
Chân trước nhảy chồm lên ngực hắn, đang muốn lè lưỡi ra liếm mặt hắn.
Uất Trì Việt vội vàng né tránh, đẩy đầu chó săn nhỏ ra, tỏ vẻ ghét bỏ:
- Đi ra chỗ khác, tự chơi một mình đi, đừng đến quấy rầy ta.
Chó săn nhỏ ngúng nguẩy cái đuôi, vẫn kiên trì đưa đầu tới như cũ.
Uất Trì Việt chỉ có thể một tay vừa đẩy nó, một tay từ bên hông lấy ra vật gì đó đen xì, thì ra là thịt khô.
Thái tử lắc lắc miếng thịt khô trước mặt chó săn nhỏ:
- Muốn ăn không?
Lời còn chưa dứt, hắn đã vung tay ném miếng thịt khô ra xa, chó săn nhỏ ngay lập tức đuổi theo.
Ăn xong một miếng, Uất Trì Việt lại ném thêm một miếng theo chiều ngược lại.
Chó săn nhỏ chạy ngược chạy xuôi, bận rộn tới mức loanh quanh.
Ăn mấy miếng thịt khô xong, nó chợt phát hiện có đàn ong bướm đang bay múa trong bụi hoa trên núi, liền lập tức chạy đi đuổi ong bắt bướm, ham chơi tới mức quên luôn cả chủ nhân.
Uất Trì Việt lấy khăn lụa ra lau tay, lại chùi hết nửa ngày vẫn là không nhịn được, đi đến bên bờ hồ rửa tay, lúc này mới tiếp tục nằm xuống lần nữa.
Hai người nằm song song với nhau, nhất thời không biết nói gì.
Thẩm Nghi Thu bôn ba nửa ngày, lại được ánh nắng ấm áp chiếu rọi, ngay lập tức cảm thấy buồn ngủ.
Đúng lúc này, khi nàng chuẩn bị chìm vào mộng đẹp, chợt nghe thấy tiếng người nam nhân nói ở bên tai:
- Đây là lần đầu tiên cô dẫn người khác tới đây.
Thẩm Nghi Thu không biết nên nói gì nên chỉ mơ hồ "ừm" một tiếng.
Uất Trì Việt quay đầu nhìn nàng một cái.
Chỉ thấy hai mí mắt thanh tú khép hờ, lông mi dài che khuất ánh mắt, ánh nắng nhỏ vụn đang nhảy nhót trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
Hắn mấp máy môi nói:
- Là thật đấy.
Ngay cả bọn Tứ tỷ, Ngũ lang cũng không biết đâu.
Đây là bí mật của một mình cô thôi.
Hai đời rồi, hắn chưa từng dẫn ai tới nơi này, cũng chưa từng nghĩ sẽ đưa ai tới đây.
Nhưng không biết tại sao, hôm nay hắn chẳng suy nghĩ gì hết mà đã đem nàng tới đây.
Thẩm Nghi Thu thuận miệng hỏi:
- Tại sao điện hạ lại phát hiện ra được nơi tốt thế này?
Uất Trì Việt trầm mặc hồi lâu, Thẩm Nghi Thu thực sự hoài nghi có phải là hắn đi ngủ rồi không.
Vừa quay sang xem xét, lại đối mặt với ánh mắt sâu thẳm của người nam nhân.
Đôi mắt của hắn không còn sự tỉnh táo của ngày thường, lúc này như đang bị che lấp bởi một tầng sương mù, khiến cho người ta nhớ tới buổi tối lạnh lẽo ẩm ướt.
Hắn bỗng nhiên mở miệng, giọng nói có chút đắng chát:
- Là mùa đông năm ta mười hai tuổi...
Nói xong câu này, hắn lại trầm mặc, phảng phất như không biết bắt đầu từ đâu.
Một lúc lâu sau hắn mới nói:
- Lúc ta mười một tuổi đã vào triều chấp chính, lúc ấy còn chưa có triều hội xử án.
Làm được một năm, thái phó đã để cho ta đích thân xử lý hình ngục.
Hắn giải thích nói:
- Trước khi tử hình phải thông qua Đại Lý tự xử án, sau đó được Hình bộ phê duyệt, vẫn cần lập lại thêm ba lần nữa thì án mới có thể thi hành.
Năm đó a da không còn quan tâm tới việc triều chính, việc xét duyệt xử án lại do mình mình ta đảm nhiệm.
- Lần đầu tiên ta ra phán quyết tử hình, chính là lúc ta mười hai tuổi.
Người phạm nhân kia tội ác chồng chất, giết người như ngoé, ích kỷ tàn bạo.
Hắn đã gây ra vô số tội ác đẫm máu ở khu vực Giang Hoài, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực.
Ta đã xem đi xem lại, cùng Hình Bộ và Đại Lý tự đọc đi đọc lại hồ sơ vụ án không biết bao nhiêu lần, lúc này mới quyết định ký tên.
- Ngày hành hình hôm đó, thái phó mang theo ta đi xem hành hình.
Phạm nhân kia người ngợm bẩn thỉu, mặt đầy vết máu, quỳ gối ngay trước phố xá sầm uất.
Đao phủ nhấc đao lên, người phạm nhân kia bỗng nhiên giương mắt nhìn về phía ta, kêu lên dõng dạc hai tiếng "oan uổng".
Trong lòng ta hoảng hốt, vội hỏi thái phó, có phải ta phán đoán sai rồi không.
Nhưng không chờ vị thái phó kia trả lời, đao đã chém xuống rồi...
Uất Trì Việt bất giác liếc mắt nhìn nàng:
- Ta không dám nhìn, nhịn không được mà quay đầu đi.
Thái phó lại xoay mặt ta nhìn thẳng vào đó nói "Đây là người được điện hạ ân chuẩn xử tử, người phải mở mắt mà nhìn thẳng vào đó.
Trên vai điện hạ phải chịu trách nhiệm với hàng ngàn hàng vạn sinh mệnh, trước mắt này chỉ là một mạng người mà điện hạ cũng không dám nhìn, ngày sau làm sao phụ trách được hàng ngàn vàng vạn tính mệnh ngoài kia?
- Ta đành phải mở to hai mắt, nhìn chằm chằm cái đầu người đang lăn lông lốc kia.
Con mắt của phạm nhân kia trợn trừng nhìn lên trời, trong lòng ta rất hoảng sợ.
Sau đó ta liều mạng hồi tưởng lại những chứng cứ phạm tội trên hồ sơ vụ án, nhưng một chữ cũng không nhớ ra nổi, cuống quýt tới mức suýt chút thì oà khóc...!Lúc trở về cung, ta liền sắp xếp hết lại chứng cứ hồ sơ.
Người kia phạm tội, bằng chứng chồng chất như núi, ta không hề xử sai.
- Nhưng mỗi khi đêm đến, khi ta nhắm mắt lại, ngay lập tức sẽ trông thấy đôi mắt của người kia.
Nghe thấy âm thanh kêu oan khản đặc của hắn, ta sợ tới mức cả đêm không ngủ được...
- Ta không dám để cho thái phó với mẫu hậu biết, sợ bọn họ nói ta thiếu quyết đoán, nhu nhược kém cỏi.
Về sau mẫu hậu thấy ta tinh thần hoảng hốt, càng ngày càng gầy đi thì hình như đã nhìn ra được gì đó, bèn đưa ta tới Ly Sơn giải sầu.
Một mình ta cưỡi ngựa lên núi chơi, liền phát hiện ra vùng đào nguyên xinh đẹp này.
Ta nằm ở đây nửa ngày, ngủ được một giấc vô cùng thoải mái, trở về cũng dần dần tốt lên.
Nên đây là vùng đất trời phú của ta.
Hắn cười tự giễu một cái:
- Nếu không phải hai người huynh trưởng đều mắc bệnh chết thì vị trí Thái tử này cũng chẳng tới lượt ta.
Thời điểm tới Cam Lộ điện, cái gì ta cũng không biết, cái gì cũng không hiểu.
Trong lòng luôn rất lo lắng, sợ mình không gánh vác được trọng trách lớn.
Bọn họ đều nói ta chăm chỉ chính sự, nói ta tài giỏi sáng suốt.
Nhưng thực ra ta rất nhát gan, luôn sợ cơ nghiệp của tổ tông bị hủy hoại trong tay mình.
Hắn rũ mắt xuống, khóe miệng giương lên:
- Nếu không phải tạo hóa trêu ngươi, có khi ta còn hỗn trướng hồ nháo hơn cả Ngũ lang.
Hắn xưa nay trầm mặc ít nói, chưa bao giờ kể qua câu chuyện dài thế này.
Những chuyện này còn là điều hắn giấu kín từ sâu trong đáy lòng, chưa từng kể cho ai biết.
Vừa nãy mới bất tri bất giác mà nói ra, cũng chẳng hiểu lý do tại sao.
Dù Hà Uyển Huệ thân thiết với hắn từ nhỏ, nhưng những lời này hắn tuyệt đối cũng không bao giờ nói với biểu muội, đương nhiên cũng sẽ không mang biểu muội tới nơi này.
Chính Uất Trì Việt cũng không hiểu, tại sao lại nói những chuyện này với Thẩm Nghi Thu, nói xong rồi tự dưng thấy có chút xấu hổ.
Thẩm Nghi Thu một mực yên lặng lắng nghe.
Uất Trì Việt từ trước tới nay mà nàng biết là người bất khả chiến bại, luôn là bộ dáng đao thương bất nhập.
Nhưng