Edit: Hà Thu
Hà Uyển Huệ đơn độc đến thăm khiến tất cả mọi người trên dưới Kỳ gia đều ngạc nhiên.
Trước kia hai nhà thường xuyên qua lại, nhưng kể từ khi Kỳ thập nhị lang bị bệnh nặng, người của Hà gia chỉ điều động người hầu tới đưa quà trong mấy ngày lễ Tết, cực kì ít khi tự mình tới cửa.
Cho dù nữ quyến của hai nhà có tình cờ gặp mặt, cùng lắm cũng chỉ hàn huyên hai ba câu chứ không còn thân thiết như trước nữa.
Kỳ tam phu nhân phải gần ba năm rồi chưa nhìn thấy Hà cửu nương, bây giờ nghe thấy nàng tới đây một mình, lập tức cảm thấy hồ nghi.
Bà chỉnh trang lại quần áo, sao người đưa nàng vào sảnh chính.
Bà tò mò quan sát, chỉ thấy Hà Cửu nương mặc một thân nhu áo mỏng màu đỏ, bên dưới là váy kim úc, nhẹ nhàng thanh thoát mà bước nhanh vào đại sảnh.
Mặt nàng đẹp như hoa phù dung, còn kiều diễm uyển mị hơn so với ba năm trước.
Bà lại nghĩ tới nhi tử đang nằm trên giường bệnh, trong lòng càng thêm rầu rĩ.
Hà cửu nương tiến về phía trước, đâu gối phải quỳ xuống đất, luôn miệng nói mấy lời bái chúc phổ thông.
Kỳ tam phu nhân miễn cưỡng mỉm cười một tiếng:
- Cùng vui, Cửu nương không cần đa lễ.
Cha mẹ dạo này vẫn khỏe chứ?
Nói rồi liền lệnh cho nô tỳ dọn chỗ dâng trà.
Tự biết bản thân mình đuối lý, Hà cửu nương bày ra vẻ mặt xấu hổ:
- Lâu rồi không tới bái phỏng, xin phu nhân tha thứ cho sự thất lễ của Cửu nương.
Kỳ tam phu nhân thấy nàng chỉ dẫn theo một người tỳ nữ, liền biết nàng đang giấu diếm người nhà.
Trong lòng thầm nghĩ Hà gia toàn người nghèo khó, lúc nào cũng một mực muốn con gái trèo lên cành cao.
Cũng may mà tiểu nương tử này cũng là người trọng tình trọng nghĩa.
Vậy những lời đồn trước kia, chắc là người ta nghe nhầm đồn bậy thôi.
Nghĩ đến đây, trong lòng bà cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Lại nhớ tới bệnh tình mỗi ngày một trầm trọng hơn của nhi tử, cho dù là nàng không tình nguyện, nhưng cũng không thể không thừa nhận, bản thân đã làm trễ nải tiểu nương tử nhà người ta lâu rồi.
Sao bà lại chưa từng nghĩ tới việc hủy bỏ cuộc hôn sự này chứ.
Nhưng cứ nhìn thấy bộ dáng của nhi tử bây giờ, bà quả thực là không thể mở miệng ra được.
Tuy nhi tử ngoài miệng không nói, nhưng làm làm mẹ như bà há lại không hiểu tâm ý của hắn? Lúc này mà bảo đi từ hôn, nói không chừng lại lập tức trở thành lá bùa đòi mạng hắn.
Kỳ phu nhân xấu hổ day dứt, khóe miệng đắng chát, nụ cười trên mặt còn khó coi hơn khóc.
Từng nếp nhăn trên khuôn mặt giống như đang mang theo chua xót:
- Đứa trẻ ngoan.
Ta hiểu hết, chỉ khổ cho ngươi thôi.
Hà Uyển Huệ cũng đang đánh giá Kỳ tam phu nhân, trong lòng âm thầm kinh hãi.
Không ngờ mới qua ba năm thôi mà bà đã trở nên già nua, dung nhan tiều tụy đi nhiều như thế.
Nếu Kỳ thập nhị lang mà kéo dài hơi tàn sống thêm mấy chục năm nữa, bà sớm chiều phải đối mặt với bệnh nhân, e là chẳng được mấy năm nữa cũng sẽ giống như nhi tử.
Vốn dĩ nàng cũng có mấy phần không đành, lúc này tâm ý lại trở nên kiên quyết, liền hạ bái nói:
- Cửu nương mạo muội đến đây, vì có một thỉnh cầu hơi quá đáng, xin phu nhân thành toàn cho...
Kỳ tam phu nhân giật mình, vội vàng đứng dậy đỡ nàng:
- Có chuyện gì thì cứ việc nói ra, không cần phải hành lễ lớn như vậy...!
Hà Uyển Huệ đỏ mặt, rũ mắt thấp xuống, nói khẽ:
- Xin phu nhân cho phép Cửu nương gặp a huynh một lần...!Cửu nương cũng biết việc này là không hợp với cấp bậc lễ nghĩa, nên cũng rất khó để mở miệng.
Chỉ là mấy năm rồi chưa từng nhìn thấy a huynh, trong lòng Cửu nương khó mà yên tâm được...
Kỳ tam phu nhân vô cùng cảm động, khóe mắt đã rưng rưng muốn rơi lệ.
Nhi tử ngày ngày đều ngóng trông có thể gặp được người trong lòng, chỉ là nam nữ đã đính hôn rồi nếu gặp mặt nhau sẽ không hay cho lắm, cũng không tốt cho thanh danh của nữ tử.
Bà cũng có ý muốn cho nhi tử được gặp mặt Hà cửu nương, chỉ là không dám nói ra thôi.
Bây giờ nghe vậy lại càng cảm thấy người con dâu này biết quan tâm hiểu chuyện, vội nói:
- Đứa trẻ ngoan, ngươi có suy nghĩ này, quả thực là ta có cầu còn chẳng được.
Chỉ là cảm thấy rất có lỗi với ngươi.
Hà cửu nương cũng đỏ cả vành mắt, mỉm cười nói:
- Bá mẫu không cần khách khí với Cửu nương.
Kỳ tam phu nhân liền gọi tỳ nữ tới, phân phó nói:
- Đi xem xem lúc này tiểu lang quân đang tỉnh hay đã ngủ rồi.
Tỳ nữ nhận mệnh lui ra ngoài, chỉ chốc lát sau liền trở về bẩm:
- Tiểu lang quân mới uống thuốc xong, lúc này đang ngồi tựa ở trên đầu giường đọc sách.
Kỳ tam phu nhân nghe xong liền xiết chặt khăn tay:
- Tại sao lại đọc sách? Đã nói bao nhiêu lần là đọc sách rất hao tâm tổn trí, vậy mà chẳng thèm nghe lời khuyên...
Nghĩ đến còn có Hà cửu nương đang ở đây lại vội vàng im bặt, nói với người tỳ nữ kia:
- Ngươi mang tiểu nương tử Hà gia đi tới viện của tiểu lang quân đi.
Lại đối với Hà cửu nương nói:
- Đúng ra là ta nên đi cùng với ngươi, nhưng mà ở chỗ này còn đang bận chút chuyện.
Trong lòng Hà Uyển Huệ biết đây là bà tìm cớ thôi.
Kỳ tam phu nhân đang sợ nếu như bản thân ở đó, thì nàng và Kỳ thập nhị lang sẽ không tiện nói chuyện.
Hành động này vừa vặn đúng như nàng mong muốn, liền nói ngay:
- Hôm nay Cửu nương đã mạo muội tới đây quấy rầy, sao có thể lại để phu nhân cực khổ đi cùng chứ?
Lúc này liền đứng lên nói xin lỗi không tiếp được, rồi đi theo tỳ nữ Kỳ gia tới tiền viện.
Kỳ thập nhị lang bị bệnh, xương cốt rã rời, không thể ra gió nên không có cách nào đi được tới bên trong từ đường, Hà Uyển Huệ chỉ còn cách đến phòng hắn để gặp mặt.
Đi tới cửa, chưa đợi tỳ nữ vén màn long lên, đã có mùi thuốc đắng chát xông thẳng vào mũi.
Hà Uyển Huệ khó chịu nhíu chặt mày lại.
Sau khi vén màn cửa lên, tỳ nữ bảo Hà Uyển Huệ đợi trong chốc lát, nói xong liền đi tới trước giường bẩm báo.
Chỉ nghe thấy một âm thanh nhu nhược yếu ớt vang lên:
- Dìu ta đứng dậy.
Tỳ nữ nói:
- Tiểu lang quân không thể lại mất sức được.
Kỳ thập nhị lang không nghe nàng biện bạch, chỉ nói:
- Cứ dìu ta đứng lên đi.
Tỳ nữ không dám trái lời, đành phải dìu hắn rời giường, giúp hắn thay áo khoác, chỉnh lại y quan*.
Đợi tới khi chuẩn bị xong xuôi, mới đỡ hắn đi ra bên ngoài bình phong.
* Áo mũ vua ban cho người thi đậu.
Kỳ thập nhị lang liền nói với bọn hạ nhân:
- Các ngươi ra bên ngoài chờ đi.
Hắn đã mang bộ dáng này rồi, ngượng ngùng là điều chẳng cần thiết nữa.
Dù Hà Uyển Huệ đã sớm có chuẩn bị, nhưng khi thực sự trông thấy Kỳ thập nhị lang, vẫn không nhịn được mà vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
Sắc mặt hắn bây giờ vàng như sáp nến, bờ môi khô nứt nẻ, hai gò má lõm sâu vào trong, mí mắt thì sưng lên rất kì dị.
Dù đã cố gắng đứng thẳng lưng, nhưng phía sau lưng vẫn hơi còng xuống.
Dù mới chỉ đi được vài bước ở trong phòng thôi, nhưng đầu đã chảy ra toàn mồ hôi lạnh, thở dốc liên hồi.
Rõ ràng là một tiểu lang quân mới qua tuổi nhược quán, vậy mà bây giờ còn chẳng bằng người già cao tuổi.
So với bộ dáng a huynh Kỳ gia còn đọng trong trí nhớ nàng, thì làm gì còn nửa phần của ngày xưa nữa.
Nếu nói lúc trước nàng còn có mấy phần thương xót, bây giờ trông thấy bộ dạng tiều tụy xấu xí này của hắn, trong lòng chỉ còn lại kinh hoàng cùng sợ hãi.
Có lẽ cũng còn một chút thương hại nữa, chứ còn tình ý ban đầu thì lúc này đã biến mất hết không còn một mảnh.
Kỳ thập nhị lang vốn là người thông minh tài trí, tâm tư cũng nhạy cảm, chỉ cần nhìn qua thần sắc vừa rồi của nàng, làm sao có thể không hiểu.
Hắn chỉ cảm thấy buồn bã thê lương, nhưng vẫn cố mỉm cười nói:
- Cửu nương vạn phúc, dạo này muội vẫn tốt chứ?
Hà Uyển Huệ lúc này mới giật mình nhận ra bản thân đã thất thố, vội vàng thu liễm lại vẻ sợ hãi, ôn nhu nói:
- Cực khổ cho a huynh đã quan tâm.
Cửu nương mọi thứ đều tốt cả.
A huynh...!thế nào rồi?
Kỳ thập nhị lang chỉ cười khổ một cái.
Bộ dáng này của hắn, thực tế cũng chẳng cần phí nước bọt để giải thích làm gì nữa.
Hai người trò chuyện câu được câu không.
Hà Uyển Huệ lúc này nhìn về phía Kỳ thập nhị lang, chân mày khẽ cau lại, lệ quang ẩn hiện trong mắt, tràn ngập sự sầu bi, giống như làn sương mù của tháng ba.
Bộ dáng này của nàng vô cùng xinh đẹp, bất kì nam tử nào mà nhìn thấy hai mắt mông lung đẫm lệ này một lần, chỉ hận không thể móc tim mình ra để đưa cho nàng.
Kỳ thập nhị lang lúc đầu còn thắc mắc không biết lần này nàng tới đây là có chuyện gì.
Lúc này nhìn thấy thần sắc của nàng, trong lòng tự dưng ẩn ẩn đau đớn, không tự chủ được mà cười giễu một tiếng.
- A huynh...
Hà Uyển Huệ kêu lên một tiếng, sau đó khóe miệng liền xụp xuống, hai hàng lệ lã chã tuôn rơi:
- Cửu nương có chuyện muốn nói với huynh...
Kỳ thập nhị lang xua tay đánh gãy lời nàng:
- Ta cũng có chuyện muốn nói với Hà Cửu nương.
Hắn ngừng một chút mới nói tiếp:
- Bây giờ ta đang trong tình trạng nguy kịch, thuốc thang đã sớm chẳng còn tác dụng.
Cảm ơn Hà nương tử vẫn không ruồng bỏ, nhưng chắc cũng không còn cách nào thực hiện được lời hứa nữa rồi.
Nay chỉ có thể cô phụ ý tốt của Hà nương tử, hôn sự của ta và muội, coi như bỏ đi thôi.
Hà Uyển Huệ không khỏi ngạc nhiên, trái tim cũng theo đó mà đập loạn lên.
Nàng vốn đã nghĩ ra hàng ngàn hàng vạn lý do để thoái thác, cũng nghĩ chắc phải tốn rất nhiều miệng lưỡi để giải thích một phen.
Nàng cũng sợ hắn không chịu được đả kích, ở trước mặt nàng mà khóc lóc van xin.
Trong lòng nàng vốn đang lo lắng thấp thỏm, ai ngờ mọi chuyện lại diễn ra suôn sẻ hơn nàng nghĩ rất nhiều.
Nàng vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải.
Đành giả bộ cau mày lại nói:
- Tại sao a huynh lại nói như vậy? Cửu nương không phải là có ý này...!Cửu nương đối với a huynh...!có trời đất chứng giám...!Có phải là vì những lời đồn nhảm nhí ngoài kia, khiến cho a huynh nghi ngờ Cửu nương?
Kỳ thập nhị lang nghe vậy liền giật mình.
Hắn chưa từng nghe qua lời đồn đại nhảm nhí gì cả, nghĩ nghĩ một chút liền hiểu ra.
Người nhà thấy hắn bệnh còn mỗi chút hơi tàn, đương nhiên sẽ không nói cho hắn biết những chuyện đang ồn ào ngoài kia.
Tâm tư hắn thay đổi thật nhanh, ngay lập tức đoán ra được chuyện này có liên quan đến Thái tử.
Hà cửu nương với biểu huynh Thái tử là thanh mai trúc mã từ nhỏ.
Năm đó Hà gia còn có suy nghĩ đem nàng gả cho Thái tử làm phi, chỉ là Hoàng hậu không cho phép, nên mới coi như thôi.
Những chuyện như thế này người nhà đương nhiên sẽ hiểu, nhưng lúc đó Hà cửu nương cùng lắm mới chỉ là một tiểu nương tử mới mười mấy tuổi, cho dù mọi người có lén lút bàn tán, cũng chưa từng trách tội lên đầu nàng.
Kỳ thập nhị lang nói:
- Muôi đừng suy nghĩ lung tung.
Ta chưa từng nghe nói chuyện gì cả, cũng chưa từng nghi