Diệp Tố nghe thấy tên Hàn Nghiệp, nhớ tới ấn tượng đầu tiên là quang cảnh sao trời ở khoang điều khiển lần đó.
La Thành xùy xùy, mặt lộ vẻ khinh thường: "Một kẻ nhu nhược, chỉ biết lòe bịp thiên hạ."
"Chuyện là thế nào?" Diệp Tố khó hiểu hỏi, ấn tượng của hắn về Hàn Nghiệp còn không tệ, đặc biệt là khí chất ôn tồn lễ độ kia, thực dễ dàng chiếm được hảo cảm của người khác.
Trương Diêu Phong hiển nhiên có tiềm chất bát quái, vừa nghe được liền có tinh thần: "Hàn Nghiệp sao, chính là cháu trai của Hàn thành chủ, con trai của Hàn Duệ, tổ tiên mười tám đời đều là tướng quân..."
"Chỉ tiếc, Hàn gia tới thế hệ này của hắn liền thui chột."
Diệp Tố càng thêm khó hiểu, thần sắc La Thành có vẻ xem thường Hàn Nghiệp từ đáy lòng, cười nhạo lạnh băng trơ trẽn khác với cười nhạo hữu hảo đối Diệp Tố.
"Ai nha." Trương Diêu Phong nói, "Là người đều sẽ tham sống sợ chết, lại nói Hàn Nghiệp cũng còn trẻ..."
"Trẻ?" La Thành cười nhạo, "Cha hắn ở tuổi này đã là trung tướng, mà hắn thì sao? Kẻ đã hèn, làm một thiếu tá thôi cũng không an phận, cả ngày nếu không nương danh nghĩa chức vụ ăn nhậu chơi bời khắp nơi thì cũng là làm bộ chính trực dùng bối cảnh ngăn chặn mấy cái học sinh vi phạm nhỏ nhặt. Sắp ba mươi, còn tìm các loại lý do thoái thác hôn sự, tham sống sợ chết đến trình độ này còn là Nhân tộc sao?"
"Hắn kết hôn... có quan hệ gì với Nhân tộc sao?"
"Cậu không hiểu." Kỷ Gia Duyệt mắt nhìn Diệp Tố, tựa hồ suy nghĩ xem nên giải thích thế nào, "Nói thế nào nhỉ, Hàn gia chính là một gia tộc đặc biệt. Ước chừng bắt đầu từ một trăm vạn năm trước, Hàn gia là tiên phong của Nhân tộc, nhiều thế hệ đầu rơi máu chảy, có thể nói ranh giới Nhân tộc có ít nhất một phần mười là do Hàn gia qua chiến tranh mà mở rộng được. Trong Hàn gia có quy định bất thành văn, trưởng tử trưởng tôn đều phải lập gia đình sớm, sau đó trước ba lăm tuổi bồi dưỡng đứa trẻ được khoảng bảy tám tuổi sẽ buông vướng bận mà đi tiền tuyến, lần này đi, rất có thể sẽ đến tận lúc chết trận mới được trở về Hàn gia lần nữa. Người bình thường không đi nghĩa vụ quân sự cũng sẽ bị khiển trách, càng miễn bàn tới người Hàn gia."
Hàn gia thế đức tuấn liệt, coi trọng nhất chính là truyền thừa vinh dự cùng tinh thần. Cho nên đời sau Hàn gia đều sẽ trước hết kiến tạo một phen tên tuổi khi còn trẻ, sau đó khoảng hai bảy hai tám tuổi thì suy xét lập gia đình, tự mình nuôi dạy con, dùng lời nói và việc làm mẫu mực của mình khiến đứa bé mưa dầm lâu thấm đất, trở thành một người Hàn gia chính trực dũng cảm không sợ cái chết, tiếp tục truyền thừa tinh thần hy sinh và bảo hộ, người trước ngã xuống vì Nhân tộc, người sau liền tiến lên phụng hiến.
Vào rất nhiều thời điểm, họ Hàn chính là tượng trưng cho sự cao thượng.
Diệp Tố nghe xong, nhất thời cũng không biết nên nói gì mới phải. Có lẽ nơi hắn ở, lịch sử nhân loại còn quá ngắn, khoa học kỹ thuật còn quá lạc hậu, nhân loại còn tàn sát lẫn nhau. Cho nên hắn cũng không thể lý giải được, đến tột cùng là niềm tin gì có thể khiến cả một gia tộc vì loài người mà không sợ tử vong, hơn nữa truyền thừa xuống trăm vạn năm. Lịch sử lâu dài như vậy, thi thể Hàn gia gần như có thể bao trùm toàn bộ Hoa Đô tinh.
Lịch sử cho Hàn gia vinh quang vô thượng, cũng để lại cho Hàn gia trách nhiệm nặng nề. Thế nên, Hàn Nghiệp không muốn gánh vác trách nhiệm như vậy sao? Hắn không muốn kết hôn, không muốn ra tiền tuyến, sự tôn trọng kính nể dành cho người Hàn gia có thể tiếp tục duy trì sao? Hắn không lưu lại đời sau, người khác lại lời lẽ chính đáng mà cưỡng bách hắn đi tiền tuyến, vạn nhất Hàn gia vì thế mà tuyệt hậu thì làm sao bây giờ?
(từ giờ phút anh là nvc đam mẽo thì số phận xác định rồi anh ạ)
"Kể cả bây giờ hắn có con, kẻ tính cách nhu nhược như hắn có thể bồi dưỡng ra người Hàn gia chân chính sao?" La Thành châm chọc nói, "Rõ ràng đại tướng Hàn Duệ vào sinh ra tử trên tiền tuyến, khiến người ta kính nể, nhưng con hắn lại làm mất hết thể diện Hàn gia. Hổ phụ khuyển tử!"
Địch Cảnh nói: "Có lẽ thịnh cực tất suy, theo lý thuyết đại tướng Hàn Duệ sẽ bồi dưỡng được đời sau không sợ hãi sinh tử, nhưng tạo hóa trêu ngươi (tục danh là trò đời), như vậy gánh nặng trăm vạn năm của Hàn gia cuối cùng cũng bỏ xuống được, không biết là may mắn hay sỉ nhục."
"Hắn không xứng họ Hàn." La Thành lạnh lùng nói, "Nếu lần này cúp thi đấu là hắn phát cho chúng ta, tôi sẽ hung hăng ném nó vào mặt hắn!"
"Đừng!" Trương Diêu Phong hoảng sợ, hắn biết với tính cách La Thành hoàn toàn có thể làm ra việc điên cuồng như vậy, "Cậu muốn tiền đồ bị hủy sao? Hàn Nghiệp cho dù có phế vật, nhưng bóp chết cậu vẫn dễ như trở bàn tay. Còn nữa, chủ tịch còn chưa nói gì làm sao đến lượt cậu chỉ trích?"
La Thành hừ lạnh một tiếng, cơm cũng không ăn liền trực tiếp rời đi.
Trương Diêu Phong cười cười với Diệp Tố, "Tính cách hắn cứ như vậy, mắt không dung nổi hạt sạn. Đặc biệt là lịch sử gia tộc hắn cũng lâu đời, đối một số việc lại càng để ý hơn đám bình dân chúng ta, lại càng oán giận hơn. Nói đi nói lại, nếu không phải nhân loại truyền thừa tinh thần hy sinh nhiều thế hệ như vậy, Nhân tộc chúng ta có tồn tại được đến bây giờ hay không còn không biết."
Diệp Tố yên lặng ăn cơm, ăn mà không cảm nhận được mùi vị. Nói thật, hiện tại hắn vẫn chưa thực sự dung nhập được thế giới trong mộng này, không thể lý giải tư duy cùng lý niệm của con người nơi này. Nghe thấy bọn họ thần hóa phụng hiến hy sinh và đoàn kết Nhân loại trên dưới một lòng, hắn vốn dĩ đã chấn động giờ càng không hiểu được. Nghĩ đến Hàn Nghiệp quang minh sáng lạn cư nhiên là một kẻ nhát gan, trong lòng không thể nào tiếp thu được. Dù sao thì Hàn Nghiệp để lại cho hắn ấn tượng đầu tiên quá tốt.
"Tôi nói, người ta không muốn hy sinh vì nhân tộc, chúng ta có thể chỉ trích cái gì." Bàn Tử nuốt miếng thịt, "Bao nhiêu người không lên tiền tuyến vẫn sống có tư có vị, dựa vào cái gì mà tiền bối hắn làm vậy, hắn cũng phải làm như vậy, đây không phải ép buộc đạo đức thì là cái gì?"
"Quên đi quên đi, mau ăn cơm." Kỷ Gia Duyệt không muốn tiếp tục nói về cái chủ đề mẫn cảm này, "Buổi chiều chúng ta tiến thành huấn luyện đoàn đội, để Diệp Tố quen tiết tấu một chút, ngày mai là thi đấu chính thức, mọi người