"Thua." Người trên thính phòng không hẹn mà cùng đồng thanh, phòng ngự của đội Vương bát có thể được gọi là biến thái, gần như không ai có thể làm tốt hơn La Thành, nếu người khác rơi vào hoàn cảnh của họ, đã sớm không thể kiên trì qua đợt phòng ngự thứ hai.
Trên đài, không ai nguyện ý nhận thua.
Địch Cảnh điều khiển cơ giáp đại bàng từ trên cao nhìn xuống. Diệp Tố ở phía sau sườn hắn. Hắn không biết tại sao có gì đó thôi thúc trong lòng hắn, nghiêng nghiêng đầu, con mắt thứ ba nhìn thấy tinh thần lực của Diệp Tố.
Một cụm ánh sáng. Tinh thần lực mọi người trong mắt Địch Cảnh đều là một cụm ánh sáng, không có gì kì quái.
Nhưng Địch Cảnh vẫn ngơ ngẩn, cụm sáng kia của Diệp Tố sáng đến chói mắt, hơn nữa càng lúc càng sáng, dường như tranh đua với hằng tinh trên bầu trời. Con mắt thứ ba của Địch Cảnh khó phát hiện được mà chớp một cái, phảng phất như xác nhận xem mình có nhìn nhầm hay không.
Không!
Tinh thần lực Diệp Tố quả thực đang không ngừng tăng trưởng! Ánh sáng rạng rỡ chói mắt đến mức Địch Cảnh không thể nhìn thẳng.
Loại tăng trưởng này khác với tập trung tinh thần lực càng lúc càng sáng ngời, lại càng giống một loại tấn cấp hơn. Nếu phải dùng một hình tượng khác để so sánh, đó chính là La Thành hiện tại đang không ngừng tập trung tinh thần lực trên đao, Địch Cảnh thấy như một viên kim cương lấp lánh, La Thành lại ném thêm mấy trăm viên kim cương vào. Nhưng nhìn DIệp Tố, tinh thần lực của hắn lúc đầu là một ngọn nến, lúc sau biến thành kim cương, mà hiện tại lại như một ngôi sao!
Đây không phải tăng về số lượng, mà là thay đổi về chất lượng.
Sao có thế! Địch Cảnh mở to mắt, cấp bậc tinh thần lực tại một khắc thức tỉnh kia đã chú định, cho dù thời kỳ sau có thể nhận được huấn luyện và dược vật ôn dưỡng, cùng lắm cũng chỉ có thể tăng lên một cấp bậc nhỏ, thiên phú cá nhân phải tốt hơn nữa cực kỳ dụng tâm thì có thể tăng lên nhiều nhất hai cấp bậc nhỏ, hơn nữa cấp bậc tinh thần lực càng cao càng khó tăng. Giống như La Thành là cấp S, muốn tăng lên SS là không thể. Diệp Tố từ B- tăng lên B thì còn có hy vọng.
Nhưng tình huống hiện tại là sao? Địch Cảnh khó mà tin nổi, lấy cảm giác nhạy bén của hắn đối với tinh thần lực, có thể phán định rằng Diệp Tố gần như trong nháy mắt ngắn ngủi tăng từ cấp B lên cấp S... mà còn chưa dừng lại, Địch Cảnh nhìn về phía tinh thần lực La Thành, so với Diệp Tố, ảm đạm không ánh sáng.
Địch Cảnh sau cực độ khiếp sợ đã lấy lại được bình tĩnh, con mắt thứ ba mở to một chút, muốn thấy rõ tình huống Diệp Tố.
Lúc này Diệp Tố không hề nhận ra, giống như luyện tập tối hôm qua, hắn tập trung đưa tinh thần lực vào cơ giáp, hắn không nhìn những nút mà La Thành đã đánh dấu, hắn thậm chí không ý thức được hiện tại bản thân đang nghĩ gì, cơ giáp đã phát động công kích.
Một súng laser phổ thông, một tia laser phổ thông.
Lặng yên không tiếng động đi vào giữa lá chắn phòng ngự vững chãi như thạch bàn của đội Vương bát.
Trong phút chốc, như gió đêm thổi, im lặng không tiếng động, đội Vương bát phảng phất như nở hoa, sáu cánh hoa non mềm tranh nhau nở rộ, lại điêu tàn trong nháy mắt, tựa hồ chỉ cần có một cơn gió, sáu đài cơ giáp yếu ớt liền phiêu tán về bốn phương tám hướng.
Ầm ầm ầm, âm thanh trời long đất lở nhắc nhở mọi người, đó không phải là cánh hoa mà là cơ giáp trọng lượng ngàn cân!
Thính phòng ồn ào đột nhiên an tĩnh, nụ cười treo trên miệng Christine hoàn toàn cứng đờ. Đội trưởng Vương bát bởi vì sắp thắng, tinh thần đang phấn chấn tới cực độ, đột nhiên trời đất quay cuồng một trận, ù tai hoa mắt. Hắn căn bản chưa ý thức được chuyện gì xảy ra đã ngất đi.
Bọn La Thành, Kỷ Gia Duyệt đang công kích đột nhiên ngây ngẩn cả người, ngay cả Diệp Tố cũng không rõ nguyên do, tại sao lại dễ dàng như vậy?
Người duy nhất có thể giải thích chuyện gì xảy ra, Địch Cảnh lại nói không nên lời, giữa trán hắn xuất hiện một vết máu, hoảng hốt mất hồn mà nhìn chằm chằm Diệp Tố, đột nhiên hôn mê bất tỉnh.
Cơ giáp đại bàng bỗng nhiên rơi xuống.
Tiếng gầm rú thật lớn kéo mọi người đang đờ đẫn hoàn hồn lại, Trương Diêu Phong biến sắc, vội vàng nhảy xuống cơ giáp, "Vợ vợ, cậu làm sao vậy?"
Bọn La Thành nào còn để ý đến đội Vương bát như đám chuột chết, đều tới xem xét tình trạng của Địch Cảnh.
Nhóm bác sĩ chờ ngoài sân cũng thực mau thu thập tốt dụng cụ tới trị liệu cho người bệnh.
Người trên thính phòng mờ mịt nhìn chằm chằm đội Vương bát rơi rớt tan tác trên sân, lại nhìn Thần chi đội hỗn loạn, lúc này mới phát ra âm thanh nghi hoặc, "Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao kết quả đột nhiên biến thành như vậy?"
"Chẳng lẽ vừa rồi tôi ngủ quên? Tại sao vừa ngủ một giấc cả thế giới đều thay đổi?"
Nhưng mặc kệ ra sao, kết quả là Thần chi đội thắng.
Phương Trí Duy sửng sốt hỏi Christine: "Cậu có nhìn ra cái gì không?"
Christine hiện tại khiếp sợ không kém kẻ nào, đó là lá chắn do học phân của hắn đổi được, hắn đương nhiên biết rõ giá trị phòng hộ cường đại bao nhiêu, tính quá một vạn bước, La Thành cũng có thể có biện pháp phá được, nhưng cũng không thể là loại bẻ gãy, nghiền nát tuyệt đối này.
"Bọn họ gian lận!" Christine đột nhiên quát, nhưng rống xong mới thấy mình quá thất thố. Ba vị trọng tài còn ở kia, bọn họ còn chưa nói cái gì, một cái học sinh năm ba nho nhỏ như Christine lại dám lên tiếng.
Nói thật, hiện tại ba vị trọng tài cũng kinh ngạc không định thần kịp, một màn vừa rồi thật quá sức tưởng tượng, kể cả bọn họ cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Nhưng máy rà quét biểu thị đội La Thành không đem theo bất kỳ vật phẩm vi phạm lệnh cấm nào, phù hợp luật lệ thi đấu.
Ba vị trọng tài nhìn nhau vài lần, đều phát hiện đối phương cũng giống mình.
"Chẳng lẽ đứa nhỏ hôn mê kia dùng cấm chiêu gì?" Một vị trọng tài nhỏ giọng suy đoán.
Cấm chiêu là biện pháp nhân loại sử dụng khi cùng đường để đồng quy vu tận với kẻ địch, có thể thường xuyên thấy được trên tiền tuyến, thường thường khi có binh lính bị Trùng tộc bao vây mà không có hi vọng phá được vòng vây liền lựa chọn thiêu đốt tinh thần lực, dù chết cũng phải phản công cắn địch nhân một ngụm.
Nhưng hiện tại chỉ là một trận thi đấu hữu nghị