Sau khi tinh hạm tiến vào vũ trụ liền mất đi khái niệm ngày đêm, nhưng thân thể cần nghỉ ngơi, nên để xúc tiến giấc ngủ cho hành khách, tinh hạm cũng sẽ tự động thay đổi độ sáng ánh đèn, tạo ra bầu không khí đêm tối.
Hiện tại, hẳn là ban đêm, trên hành lang tối đèn nhưng không ảnh hưởng đến tầm nhìn. Phần lớn mọi người đều đã ngủ, tinh hạm im ắng.
Hàn Nghiệp cùng Diệp Tố bước nhẹ chân, vòng qua khu nghỉ ngơi lập tức xuống cầu thang xoắn ốc, khu khoang chứa hàng thực ra đen như mực, phỏng chừng hạm trưởng vì bớt chút năng lượng mà tắt hết đèn.
Sau khi Diệp Tố ra khỏi xe vận tải, cửa khoang liền bị khóa, Hàn Nghiệp tiến lên, nhìn chằm chằm khóa mật mã một lát, cửa khoang không tiếng động mà mở ra, lộ ra từng hàng từng hàng xe vận tải cỡ lớn bên trong.
Diệp Tố suy đoán, hắn hẳn cũng dùng tinh thần lực cưỡng chế mở khóa, xem hắn sử dụng thời gian ngắn, kỹ xảo thuần thục, cũng không biết do am hiểu việc này hay do tinh thần lực thuần thục.
Hàn Nghiệp cũng không biết trong lòng Diệp Tố nghĩ cái gì, đưa quang não của mình cho hắn, dặn dò nói: "Cậu ở cửa chờ tôi, trên cái quang não này có mang máy dò xét, nếu không mang theo thiết bị che chắn tinh vi đều có thể phát hiện sớm người tiếp cận."
"Được!" Diệp Tố tiếp nhận quang não.
Hàn Nghiệp cười cười: "Đừng khẩn trương, kể cả bị phát hiện cũng không sao cả."
"Được." Diệp Tố nhẹ nhàng thở ra.
Hàn Nghiệp chớp nhoáng đã bước vào bóng đêm, Diệp Tố hoa mắt một cái đã không thấy tăm hơi đối phương đâu, hắn dựa vào cạnh cửa, để tâm nhìn chằm chằm quang não lớn bằng lòng bàn tay kia, sợ nó đột nhiên tích tích kêu lên.
Gần mười phút trôi qua, Hàn Nghiệp vô thanh vô tức tới gần: "Được rồi."
Diệp Tố quay đầu: "Nhanh như vậy?"
"Chỉ đến xác nhận một chút." Hàn Nghiệp nói, chuẩn bị nhận lại quang não, lại thấy trên màn hình hiện lên hai vạch đỏ, "Người tới, trước trốn đi."
Hàn Nghiệp kéo Diệp Tố chui vào khoang chứa hàng, đẩy nhẹ cửa một cái, cửa liền không một tiếng động mà khép lại, giống hệt như trước khi bọn họ tới.
Diệp Tố chú ý đến chi tiết này, hắn nhớ tới khi mình phá hư khóa xe đã gần như đập nát nó, căn bản không có khả năng đóng lại cửa xe.
"Tiến vào." Chỉ khoảng nửa khắc, Hàn Nghiệp lại mở cửa một chiếc xe vận tải ra.
Diệp Tố vội đuổi theo, hai người vừa chui vào, liền mơ hồ nghe thấy tiếng người.
"Mỗi ngày kiểm tra một lần cũng quá cẩn thận đi." Một giọng nam khàn khàn ngáp một cái.
"Cẩn thận không thừa." Một giọng khác đồng dạng là đàn ông, nghe rất trẻ tuổi.
"Nhưng cũng không có chỗ tốt gì, lâu như vậy, cũng không phải chưa từng xảy ra chuyện gì sao?"
"Tại sao lại không có chuyện gì? Mấy hôm trước không phải có tên nhập cư trái phép chui vào trong xe vận tải sao?"
"Lúc ấy không phải ca tôi trực, bất quá tôi đã hỏi thăm, vẫn là một người bộ dáng học sinh, căn bản không thể nhận biết được La nhung, phỏng chừng là ham chơi thôi."
"Anh quá không để ý việc nhỏ nhặt, tôi cảm thấy thật sự lo lắng trong lòng, nếu như bên trên biết chúng ta bại lộ, chỉ sợ sẽ không tốt."
"Nếu không..." Người đàn ông kia đè thấp giọng, "Thời điểm chúng ta rời thuyền liền tìm tên kia giải quyết?"
Diệp Tố ở trong thùng xe:......
"Chuyện này chúng ta trở về lại thương lượng, hiện tại kiểm tra hàng hóa đã, không để sót gì mới tốt."
Đột nhiên, Diệp Tố cảm giác có thứ gì lan tràn ra, nhanh chóng ở bốn phía hình thành một lá chắn nghiêm mật.
Diệp Tố quay đầu nhìn mắt Hàn Nghiệp, đây hẳn là tinh thần lực của hắn, bộ dạng tựa hồ rất mạnh.
Hai người bên ngoài lấy ra máy rà quét thực vật, vòng quanh khoang chứa hàng đi một vòng, "Trong lượng, độ ẩm, giá trị dg* đều bình thường."
*không phải viết tắt đâu, trong bản tiếng trung cũng vậy, có chúa mới biết nó là cái gì
"Vậy trở về ngủ đi. Hành trình chỉ còn lại có một ngày, đừng xảy ra vấn đề vào thời khắc mấu chốt này."
"Đừng miệng quạ đen......"
Tiếng bước chân hai người xa dần.
Diệp Tố nhìn về phía Hàn Nghiệp, Hàn Nghiệp khẽ gật đầu, xuống khỏi xe vận tải, ngựa quen đường cũ mà mở cửa khoang chứa hàng ra, rồi lại khóa chặt.
Khi trở lại phòng, Diệp Tố lập tức hỏi: "Là buôn lậu thật? Anh định xử lý thế nào?"
Phải nói, lúc Diệp Tố hỏi những lời này có điểm hưng phấn, màn vừa rồi cực kỳ giống phim cảnh sát hắn xem khi còn nhỏ, thực dễ dàng liền kích thích nhiệt huyết người ta.
"Báo nguy."
Diệp Tố:......
"Cứ như vậy?"
Hàn Nghiệp có chút không thể hiểu nổi: "Phát hiện sự kiện khả nghi, lập tức cử báo là nghĩa vụ và trách nhiệm của mỗi công dân Liên Bang."
Diệp Tố giật mình, nhịn không được cười, một hồi bổ não cốt truyện theo dõi, phản theo dõi, đấu trí, đấu dũng hóa thành nước lạnh mà đóng băng nhiệt huyết của hắn. Hắn xấu hổ mà đi lại hai bước trong phòng, nhìn thấy kệ sách dường như chỉ là đồ trang trí, liền cầm mấy quyển sách giơ lên, "Hiện tại tôi không ngủ được, xem sách một lát, anh đi ngủ đi."
Lần này Hàn Nghiệp không từ chối, không biết có phải do thực sự quá mệt mỏi hay không, đi buồng vệ sinh tắm rửa một cái liền nằm lên giường nhắm mắt dưỡng thần.
Diệp Tố vẫn xem sách phương diện lịch sử, tuy rằng nội dung tạp nham, nhưng ở nơi này, tốc độ đọc cùng khả năng ghi nhớ của hắn đều trở nên trác tuyệt, đọc nhanh như gió quét, không dám nói nhớ rõ rành mạch, nhưng cũng không sai biệt nhiều lắm.
Diệp Tố đọc xong hơn nửa quyển sách, phát hiện ra lịch sử tựa hồ sẽ luôn xuất hiện một số điểm đứt gãy, thỉnh thoảng có sự kiện miêu tả không tỉ mỉ, chiều dài niên đại cực lớn, ở giữa sẽ có một thời kì trống kéo dài từ ngàn năm tới vạn năm. Từ lần đầu tiên xem sách sử hắn đã để ý đến điều này, không khỏi cảm thấy thực kỳ quái. Không đợi hắn nghĩ nhiều, đã ôm sách mà ngủ quên trên sô pha.
Rốt cục thì ở thế giới hiện thực hắn chỉ là ngủ trưa, ngủ hai tiếng đã là cực hạn.
Tinh thần Diệp Tố phấn chấn mà mở cửa phòng, tính toán tiếp tục đi làm thực nghiệm, lại ở trên hành lang phát hiện