Diệp Tố đem lưỡi hái đưa trả cho Yến Tuyết Thần, xoa xoa ấn đường, từng đợt đau đớn vẫn còn tàn lưu.
Yến Tuyết Thần tuy rằng đôi khi hơi ngây ngốc, nhưng ở phương diện tinh thần lực ít nhất đáng tin cậy hơn Diệp Tố, thấy thần sắc hắn không đúng, lo lắng hỏi: "Cậu thế nào?"
"Vẩn ổn, chỉ là có chút không thoải mái."
"Chỉ là có chút không thoải mái......" Yến Tuyết Thần dại ra mà nhìn vũ khí cụ tượng hóa, trong lòng tuyệt vọng mà nghĩ, mình đã không còn dùng được sao?
Diệp Tố: "Đi thôi, bị quái lông dài chậm trễ không ít thời gian."
"Từ từ!" Yến Tuyết Thần rống, ngửa đầu chuyển động, "Lông của quái lông dài này chính là thứ tốt đó, trước kia có người ngoài hành tinh chuyên cắt ra làm đệm lông, chẳng qua sau đó liên minh Vạn tộc cấm hành vi không có nhân quyền này, khiến lông dài càng lúc càng trân quý, rất khó mua được đó, tôi muốn đem về làm kiện áo bông cho ba tôi."
Xoay nửa ngày, Yến Tuyết Thần vẫn không tìm được cameras, đành phải phất tay với không trung: "Tát Lạc Phu, anh nhìn thấy tôi sao? Đám lông dài đó, hiện tại tôi không tiện cầm đi, bây giờ tạm thời gửi nhờ ở mê cung của anh, đợi tôi chơi trò chơi xong sẽ quay lại lấy, anh để ý giúp tôi, ngàn vạn lần đừng để người cướp mất!"
Tát Lạc Phu trên mặt đất dở khóc dở cười.
Tâm sự xong tiếng lòng, Yến Tuyết Thần mới yến tâm mà theo Diệp Tố tiếp tục đi, đỡ trái hở phải mà tìm sinh lộ trong mê cung.
Thâm nhập ngày càng sâu, chủng tộc khác nhau Diệp Tố gặp phải cũng nhiều lên, bất quá phần lớn người ngoài hành tinh vẫn rất thân thiện, tuy rằng có cạnh tranh cũng không làm ra chuyện đâm dao sau lưng như đám lông dài lúc trước, muốn đánh thì thấy mặt liền đánh......
Không thể không nói, vũ lực của Yến Tuyết Thần vẫn đủ để cho đối phương ăn mệt. Diệp Tố không có vũ khí tinh thần lực, cũng chưa học qua kỹ xảo chiến đấu, cơ bản là phế trong chuyện đánh nhau, chỉ có thể dựa vào Yến Tuyết Thần múa lưỡi hái, gặp thần sát thần, gặp quỷ giết quỷ. Tiểu Phá Phong cũng ngẫu nhiên có ít tác dụng.
Cũng may hành lang xếp gỗ thập phần yếu ớt, dù Yến Tuyết Thần hay những chủng tộc khác đều sợ ném chuột vỡ đồ, chân tay co cóng, không dám đánh thoải mái. Gặp phải cường địch, cứ không đau không ngứa mà giằng co, chẳng ai có tâm tư mà đánh cả, lãng phí thời gian.
Cứ đơn giản kết bạn cùng đi một đoạn đường, dù vẫn mơ ước tài liệu đối phương đoạt được, nhưng bất đắc dĩ không tìm được cơ hội thì cũng chỉ có thể bỏ qua. Nhưng nếu trên đường gặp phải tài liệu chỉ định, vẫn cần dùng biện pháp phân chia, ví dụ như oẳn tù tì, ai thắng liền có một cơ hội lấy tài liệu trước, nếu không thì lại đến lượt người khác, cũng coi như công bằng.
"Tôi thắng!" Một người Lam Huyết tinh hưng phấn thu hồi tay, "Tôi đây liền đi thử trước, tôi thất bại lại đến lượt cậu!"
Diệp Tố thấy mình cư nhiên ba lượt oẳn tù tì đều thua, chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo, tùy ý để người Lam Huyết tinh đi moi khối đá quý trên tường.
Diệp Tố bỗng nhiên nghiêng đầu hỏi Yến Tuyết Thần: "Nếu hắn không lấy được đá quý mà còn lộng đổ tường, tôi đây có phải chỉ cần đi ra nhặt đá quý liền tính của tôi hay không?"
"Theo lý thuyết, thì đúng vậy."
Người Lam Huyết tinh chuẩn bị đưa tay ra nhặt đá quý:......
"Khụ khụ." Người Lam Huyết tinh cười nói, "Nếu không, vẫn là để cậu thử trước thì tốt hơn, kỳ thật người Lam Huyết tinh chúng tôi có đôi mắt X quang, có thể nhìn được xu thế hoạt động gân cốt trên tay cậu, mới biết cậu định ra cái gì, tôi thắng là thắng không võ, lương tâm bất an!"
"Là vậy à." Diệp Tố vô tội nhìn hắn, "Tôi đây liền đi."
"Đi thôi." Người Lam Huyết tinh cười cổ vũ hắn.
Diệp Tố cũng không hề khách khí, tiến lên, thoáng suy tư một chút, liền cưỡi xe nhẹ, đi đường quen mà vung tinh thần lực, mười mấy khối xếp gỗ di chuyển, khối đá quý kia liền dễ như trở bàn tay mà rơi vào tay Diệp Tố, hắn quay đầu lại cười với Yến Tuyết Thần: "Thu phục, chúng ta đi thôi."
Diệp Tố nhìn tên Lam Huyết tinh đang ngây ra như phỗng, thập phần vui mừng mà vỗ vỗ bả vai hắn, "Cảm ơn người anh em đại công vô tư, tôi sẽ nhớ rõ anh."
Yến Tuyết Thần chạy chậm lại đây, "Diệp Tố, cậu giỏi quá!"
"Cũng không tệ lắm." Tiểu Phá Phong kiêu căng ngạo mạn, cái đuôi nhỏ trong túi Diệp Tố đảo tới đảo đi, nghe tiếng đá quý va chạm giòn vang thập phần sung sướng: "Anh cầm bao nhiêu khối rồi?"
Diệp Tố vừa đi vừa tính: "Có tám khối, túi tiền tôi sắp đựng không vừa."
"Không sao, tôi còn hai túi to nha, đựng mấy chục cái cũng không thành vấn đề."
Tận đến lúc bóng dáng Diệp Tố, Yến Tuyết Thần cùng tiểu Phá Phong biến mất ở cuối hành lang, người Lam Huyết tinh mới hồi thần lại, buồn bực mà cào cào đầu, kịch bản này không như hắn nghĩ nha, chẳng lẽ không phải là Diệp Tố lộng sụp tường, sau đó hắn đi nhặt đá quý?
Các chủng tộc trên mặt đất thấy một màn như vậy không khỏi cười ha ha: "Nhân tộc này cũng thực lòng dạ hẹp hòi nha!"
Mấy nhân tộc bên cạnh phụ họa mà cười cười, trong lòng lại nói thầm: "Diệp Tố này sao vẫn dùng được tinh thần lực? Tinh thần lực bị thương cũng không phải chuyện nhỏ, sao lại có thể qua loa như vậy?"
Nhất thời, Diệp Tố trong lòng bọn họ càng trở nên thần bí hơn, bọn họ tuy rằng thường ở tại tộc Tát Luân, nhưng tin tức về Nhân tộc vẫn rất linh thông. Chỉ là bọn hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng không phát hiện được khi nào Nhân tộc lại có cái người tài như vậy. Mặc kệ thế nào, Diệp Tố tóm lại là Nhân tộc, hắn càng xuất sắc, mặt mũi Nhân tộc càng sáng lạn.
Một người đàn ông diện mạo bình thường không biết khi nào thì tới gần Hàn Nghiệp, thấy hắn tựa hồ đang rất chuyên chú nhìn màn hình lớn, liền không quấy rầy hắn, bồi hắn cùng nhìn trong chốc lát. Hắn phát hiện dù trên màn hình có người hay không có ai, Hàn Nghiệp đều