"Hàn Nghiệp!" Đôi mắt Diệp Tố nháy mắt liền sáng, khiến tinh thần lực một trận không xong, khí độc bay vào một đám, khiến Quang tộc sợ tới mức luống cuống tay chân.
Diệp Tố vội vàng quay đầu lại, tiếp tục phát ra tinh thần lực, nhưng trong lòng hắn đã không còn gánh nặng trầm trọng nào nữa.
Hàn Nghiệp tới, là tốt rồi.
Rất nhiều chủng tộc không lạc quan được như Diệp Tố, bên ngoài chỉ có một người, không có bất kì trợ giúp gì đối với việc phá vỡ lồng pha lê.
Sau khi Hàn Nghiệp tiến vào đại sảnh, vật đầu tiên nhìn thấy chính là lồng pha lê trong suốt kia, bên trong các chủng tộc chật vật chen chúc, trên phần đất trống thì nằm mấy bộ thi thể dị dạng, sương khói màu xanh lá còn phiêu tán trong không khí.
Hàn Nghiệp liếc mắt thấy Diệp Tố đạm nhiên trong đám người, hơi quan sát liền biết Diệp Tố lấy tinh thần lực ngăn cản virus, trong nhất thời cũng không biết có nên trách hắn quá lỗ mãng hay không.
Hắn lập tức tiến đến gõ gõ lồng pha lê, âm thanh nặng nề vang lên biểu hiện nó rất chắc chắn, đồng thời hắn cũng thấy các chủng tộc bên trong đang công kích lồng pha lê, chỉ là hiệu quả cực nhỏ.
Yến Tuyết Thần nhiệt tình phất tay với hắn, bộ dáng một chút cũng không giống bị cầm tù. Tiểu Phá Phong cũng lắc lắc cái đuôi, còn nói với Yến Tuyết Thần: "Tôi nghe nói biểu đạt sự thân thiện đáng yêu của động vật nhỏ ở Nhân tộc các cô chính là vẫy đuôi..."
"......" Yến Tuyết Thần khẳng định gật đầu, "Về sau cậu phải vẫy nhiều một chút biết không!"
"Lại thêm một Nhân tộc." Âm thanh lạnh nhạt vang lên giữa hư không, "Vật thí nghiệm Nhân tộc đã đủ nhiều, không cần thêm nữa."
Hàn Nghiệp ngửa đầu, cao giọng quát: "Ông là Hữu Nhậm tộc Tát Luân?"
"Không, tôi không phải." Giọng nói kia trả lời, "Bất quá có phải hay không thì cũng có sao đâu, tộc Tát Luân và Hữu Nhậm đều quá dễ dàng bị bắt nạt, danh hiệu này còn vớ vẩn hơn không có gì."
Hàn Nghiệp không tỏ ý kiến, nói: "Ông tự mình cầm tù sự tự do của nhiều chủng tộc, đồng thời cũng tiến hành thí nghiệm trên cơ thể người, vi phạm《 Công ước Vạn tộc 》, quý tộc theo ông đã bị chế trụ, lúc này ông thu tay lại, còn kịp."
"Còn kịp?" Người nọ như nghe được chuyện cười thiên hạ gì, châm chọc cười ha hả, sau một lúc lâu mới sâu kín nói: "Đã sớm không còn kịp rồi, từ ba năm trước, khi chúng tôi phát hiện ra tinh cầu khoáng thạch kia, không, còn sớm hơn, từ một ngàn vạn năm trước khi tộc Tát Luân ra đời, đều đã không kịp,... đây là đường ra duy nhất..."
"Một khi đã vậy, liền đợi liên minh Vạn tộc tới xử phạt ông đi." Hàn Nghiệp không phân trần, lấy cơ giáp ra, cơ giáp mười mét cao lớn lập tức phá vỡ trần đại sảnh, cả tòa mê cung dường như đều lung lay sắp đổ.
Cơ giáp hình thể thật lớn lập tức hấp dẫn chủng tộc trong lồng, cơ hồ toàn bộ đều chen chúc đến bên cạnh.
"Hắn là tới cứu chúng ta sao?"
"Hắn cũng là một nhân tộc! Chúng ta hôm nay cư nhiên được Nhân tộc cứu hai lần!"
Trong ánh mắt chờ mong của chúng chủng tộc, Hàn Nghiệp bước lên khoang điều khiển, đôi tay lướt qua đài điều khiển, cơ giáp màu đen nâng lên nắm tay cứng rắn mà oanh kích lồng pha lê.
Yến Tuyết Thần nhìn thấy cơ giáp Hàn Nghiệp, ngẩn người, lúc này mới như vừa tỉnh ngủ từ trong mộng mà móc ra nút không gian từ cổ tay mình: "Tôi cũng có cơ giáp, thiếu chút thì nữa quên mất."
Diệp Tố thiếu chút nữa suy sụp tinh thần: "Tại sao cậu có còn không sớm lấy ra!"
Yến Tuyết Thần thập phần vô tội nói: "Tôi vẫn chưa quen cơ giáp được bao nhiêu ngày. Cơ giáp quý giá mà, ba tôi gần đây mới tích cóp đủ tiền mua cho tôi một đài."
Quang tộc lúc này quay đầu lại, lớn tiếng nói: "Người anh em, lại dùng thêm lực, khói độc lập tức bị tiêu diệt sạch sẽ, đến lúc đó chúng ta trong ngoài giáp công, đem cái lồng này phá nát!"
"Được!" Diệp Tố đáp, cảm giác tinh thần lực cận kề khô cạn lại có hiện tượng hồi quang phản chiếu, vội vàng tăng lớn lượng phát ra, vầng sáng trên người hai gã Quang tộc sáng đến lóa mắt.
Nắm tay cơ giáp Hàn Nghiệp vẫn đang hung hăng oanh kích trên lồng pha lê, đập đến lức cả lồng rung lên, tuy rằng vẫn chưa có vết nứt xuất hiện, nhưng so với công kích lúc trước của nhiều chủng tộc như vậy mà không có tác dụng gì, rung động này đã khiến bọn họ vui sướng đến lệ rơi đầy mặt, đây chính là hi vọng thoát thân.
Giữa không trung, giọng nói kia lại vang lên: "Cậu cho rằng cậu có thể cứu được bọn họ?"
Hàn Nghiệp không vội không táo, ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục thao tác cơ giáp nắm quyền oanh kích, thỉnh thoảng kèm thêm công kích bằng vũ khí quang học. Vị trí công kích của hắn thực xảo diệu, chính là phần chóp lồng pha lê nơi phun khói độc, nơi này không như các khu vực khác là một khối hoàn chỉnh, càng dễ dàng đột phá hơn.
Sau khi Quang tộc diệt sạch sợi khói độc cuối cùng liền thu hồi đại xạ tuyến ánh sáng, Diệp Tố cũng thu hồi hết thảy tinh thần lực, ngồi trên mặt mà mặt cắt không còn giọt máu, nhưng đôi mắt hắn lại lấp lánh rực rỡ, hắn hiểu rõ, kể cả tinh thần lực mình tiêu hao cũng sẽ không có vấn đề gì.
Không có khói độc, mà người điều khiển sau màn cũng không biết tại sao lại chậm chạp không phun thêm. Chúng chủng tộc được an toàn vội vàng có thủ đoạn gì liền đem ra hết, phối hợp Hàn Nghiệp oanh kích lồng pha lê.
Yến Tuyết Thần nhân cơ hội triệu hồi ra cơ giáp, quái vật khổng lồ màu đen gần như chiếm cứ toàn bộ không gian trong lồng. Bởi vì độ cao không đủ, cơ giáp chỉ có thể miễn cưỡng ngồi xổm. Yến Tuyết Thần ôm tiểu Phá Phong bước lên cơ giáp, thao tác cơ giáp nâng quyền đánh sâu vào khu vực Hàn Nghiệp vẫn luôn công kích. Tinh thần lực sắc bén của nàng cũng phụ trợ. Trong ngoài phối hợp, lồng pha lê cuối cùng cũng xuất hiện một vết nứt rất nhỏ, nhạt đến mức cơ hồ không thấy rõ, nhưng Hàn Nghiệp vẫn liếc mắt một cái liền thấy. Đang định tiếp tục tấn công, đột nhiên lại có dự cảm không tốt.
Trong phút chốc, ngàn tư vạn tự (rất nhiều chuyện) bay qua đầu Hàn Nghiệp, không kịp thốt lên bất luận nhắc nhở gì, chỉ kịp đem quyền chỉnh hướng đánh lên chính giữa phía trên lồng pha lê.
Không ai hiểu hàm nghĩa của thủ thế này.
Trừ Diệp Tố.
Diệp Tố ngẩng đầu nhìn cơ giáp sắc bén túc mục, nhìn bàn tay với hoa văn chân thực, bỗng nhiên hiểu tâm tình người điều khiển cơ giáp, tiếp theo, hắn thấy được cổng phun virus trên đỉnh lồng pha lê.
Một khắc kia, phảng phất như Hàn Nghiệp và hắn cùng chung suy nghĩ. Trong một phần ngàn giây này, Diệp Tố phản ứng, hắn đem tất cả tinh thần lực còn sót lại, chặn đứng cổng phun độc.
Đây có lẽ chính là mục đích của người điều khiển sau màn, đem 'Kiệu Nguyên' số lượng không nhiều lắm giữ đến thời khắc mấu chốt, ra một đòn trí mạng.
Biểu tình Diệp Tố trong khoảnh khắc trở nên thống khổ dị thường.