Edit: Phong Nguyệt
141
Rõ ràng Cố Văn Tranh đã sờ Tiểu Nguyên Bảo mấy lần, nhưng anh vẫn chưa quen thuộc với nó.
Chỉ cần mèo con rướn tới là anh lại cứng người không biết làm sao.
Cảnh tượng này thú vị đến mức tôi nhìn không biết mệt.
Tiếc là Cố Văn Tranh đã mau chóng tìm thấy đối sách.
Khi nào Tiểu Nguyên Bảo đến gần, anh sẽ chuyển sang ngồi cạnh tôi.
Giữa tôi và Cố Văn Tranh, hiển nhiên tôi hấp dẫn hơn.
Tiểu Nguyên Bảo ngó trái ngó phải, cuối cùng không quan tâm tôi có ngó lơ nó không, tự ý bổ nhào vào lòng tôi.
Lúc đó Cố Văn Tranh sẽ thích thú ngồi nhìn.
Tôi định chuyền Tiểu Nguyên Bảo cho anh, nhưng lại thấy anh hơi nhướng mày, vẻ mặt tràn đầy thoải mái thư thả.
Tay ôm mèo của tôi dần dần buông lỏng, cuối cùng giơ tay gãi đầu mèo con trong ngực.
Tên ngốc này bị người ta lừa rồi, thật có lỗi với kỳ vọng của mình.
142
Cố Văn Tranh muốn mua một căn nhà riêng cho Tiểu Nguyên Bảo, có điều tôi cảm thấy chỉ nuôi giúp nửa tháng không cần thiết lắm, bèn để đồ Quý Dương gửi tới vào một góc trong phòng vẽ.
Tiểu Nguyên Bảo đã được thu xếp ổn thoả, trông nó rất thích nơi ở tạm thời này.
Tiểu Nguyên Bảo hài lòng, kẻ lâu rồi không hít mèo như tôi cũng hài lòng.
Nào biết đến cuối tuần tôi phải trả giá đắt cho suy nghĩ ngu xuẩn ấy.
Có bạc hà mèo nào nghĩ quẩn tới mức nhốt mình và mèo chung một phòng không?
143
Tiểu Nguyên Bảo quá bám người, vô cùng ảnh hưởng đến việc tôi vẽ tranh.
Nó lòng vòng bên ngoài đã đời rồi vào phòng meo meo, thấy tôi không để ý thì cọ ống quần, ám chỉ tôi chơi với nó.
Tôi có thể làm gì chứ? Đương nhiên là chỉ có thể một tay ôm nó một tay vẽ thôi.
Tôi là kiểu người dễ bị mất tập trung, làm cùng lúc hai việc sẽ dễ giảm hiệu suất công việc.
Như lẽ ra hiện giờ tôi đã chỉnh xong bức vẽ chứ không phải đang gãi cằm mèo thế này.
Nhìn nó thoải mái híp mắt, tôi chỉ thấy phiền não ngọt ngào.
Vì sự xuất hiện của Tiểu Nguyên Bảo, tôi từ có thể vẽ xong ba bức xuống còn gần một bức.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Nghiệt Duyên: Cô Dâu Nuôi Từ Bé!
2.
Chú Nhỏ
3.
Con Gái Cũng Có Thể Trở Nên Mạnh Mẽ
4.
Chiều Hư
=====================================
144
Cứ như vậy không được.
Đối diện với vẻ mặt vô tội của Tiểu Nguyên Bảo, tôi tàn nhẫn nhốt nó ở ngoài.
Không vẽ xong không mở cửa!
145
Phương pháp này không tệ.
Ai ngờ tiễn mèo nhỏ đi mèo lớn lại tới.
Từ khi tôi khen tay nghề Cố Văn Tranh, anh như thắp sáng kỹ năng kỳ lạ nào đó, cứ hồ hởi làm nhiều món ngọt cho tôi ăn.
Có thể nói so với kỹ năng nấu nướng, kỹ năng làm đồ ngọt, nướng bánh bông lan và bánh quy của anh đã ao trình.
Người này không thích ăn đồ ngọt lại thích làm cho tôi ăn, nhất là lúc tôi vẽ tranh.
Tôi đoán nó có liên quan đến mỗi lời khen của tôi.
Lần nào Cố Văn Tranh đem đồ ngọt vào cũng như khổng tước xoè đuôi, tuy gương mặt không có quá nhiều biểu cảm nhưng đôi mắt lấp lánh kia nhìn chằm chằm tôi như thể nếu tôi không nếm thử sẽ biến thành tội đồ vậy.
Ăn cũng đã ăn rồi, không khen thì kỳ quá nhỉ?
Hơn nữa Cố Văn Tranh thật sự làm