Tôi không thích vừa đi vừa ăn, bèn tìm một chỗ ngồi ở khu ăn uống rồi nhanh chóng giải quyết chiếc hộp kia.
Do ăn nhanh quá nên tôi vô ý chạm phải nắp hộp, khiến tay bị nhớp nháp.
Tôi thấy toilet công cộng cách đây không xa, thế là nói với Cố Văn Tranh một tiếng rồi đi rửa tay.
Khi gặp phải một người hơi quen quen trước bồn rửa tay, tôi mới bất giác nhớ đến sự tồn tại của công chính trong nguyên tác.
Có lẽ bị ảnh hưởng bởi cốt truyện, xác suất gặp công chính khi tôi và Cố Văn Tranh cùng ra ngoài cực kỳ lớn.
Chỉ là thoạt nhìn công chính không ổn lắm, một tay đỡ trán, một tay chống trên bồn rửa tay.
Nội dung truyện đại cương vốn đã rất sơ xài, phân đoạn giữa chồng cũ và công chính càng không được viết tỉ mỉ.
Vì thế khi gặp được công chính tôi cũng không biết là đoạn nào.
Rửa tay xong, tôi lại liếc nhìn công chính một cái, thấy y nhắm hờ mắt, gương mặt đỏ đến nỗi không biết có xỉu liền tại chỗ không.
Tôi nghĩ hai chúng tôi cũng xem như là người quen, không hỏi thăm không tốt lắm, bèn mở miệng nói: "Giang! "
Đệt, công chính tên gì nhỉ, không nhớ nổi tên làm sao bắt chuyện đây?
Tôi cố rặng một hồi lâu mới rặng ra tên công chính từ một xó nào đó trong đầu, tiếp tục hỏi: "Giang Thư Kỳ, anh ổn chứ?"
Giang Thư Kỳ không trả lời tôi, tôi do dự một hồi, bước nửa bước về phía y, nào ngờ tôi mới vừa đưa tay ra thì y lập tức lùi ra sau, hệt như tôi là thú dữ vậy.
Tôi cứng người vì xấu hổ, Giang Thư Kỳ mở mắt nhìn tôi, không chỉ có gương mặt càng ngày càng đỏ mà ngay cả hai mắt cũng sắp sửa đỏ lên.
Gương mặt tái nhợt, y cắn chặt môi dưới, lại tiếp tục lùi ra sau.
Không lẽ đây là xung đột trời sinh của công phản diện và công chính?
Cũng đúng thôi, chẳng có ai muốn yếu thế trước mặt tình địch cả.
Tôi nhún vai, vốn đã không thân, tốt bụng hỏi một câu đã tận tình tận nghĩa rồi.
216
Trên đường trở về, tôi thấy Cố Văn Tranh đang đứng đối diện với hai người nào đó, bóng dáng cao ráo trông quen quen, giống ông thầy dạy toán cao cấp mất nết kia quá.
Dừng bên cạnh Cố Văn Tranh, tôi liếc nhìn phía đối diện, đúng là Lý Ôn Từ, bên cạnh ổng là một thanh niên lạ mặt lùn hơn ổng một đầu.
"Không ăn, chúng tôi đi trước.
"
Cố Văn Tranh nói xong lập tức nắm lấy tay tôi, hiển nhiên không định tám chuyện với bọn Lý Ôn Từ.
Tôi không nhúc nhích, không biết xuất phát từ tâm tư gì, tôi nghiêng đầu nhìn anh nói: "Em gặp Giang Thư Kỳ ở toilet, anh ấy có vẻ không ổn lắm.
"
Tôi chưa đợi được câu trả lời của Cố Văn Tranh thì đã nghe thấy một âm thanh gấp gáp khác vang lên: "Giang Thư Kỳ làm sao? Ở đâu? Tôi đi xem!"
Tôi xoay người nhìn đôi mắt hồ ly, vô cùng cạn lời.
Ủa, công chính xảy ra chuyện sao ông quan tâm dữ vậy?
Đợi một hồi mà không thấy Cố Văn Tranh có chút dao động nào, chẳng những thế mà anh còn lạnh nhạt đứng đó như không liên quan gì đến mình, tôi nghĩ chắc anh không cần tham gia tình tiết này.
Ngước mắt chạm phải ánh mắt nôn nóng của Lý Ôn Từ, khoé miệng tôi giật giật, không biết vì sao lại chỉ hướng toilet.
Lý Ôn Từ quay đầu nói với thanh niên bên cạnh: "Tôi đi xem bạn tôi, hôm nay không thể đi chung với cậu rồi.
"
Không đợi người kia trả lời, ổng lập tức nhấc chân đi về phía bên kia.
"Lý Ôn Từ, anh không được đi!"
Thấy Lý Ôn Từ không quay đầu lại, thanh niên tức đến dậm chân, gương mặt thanh tú thoáng vặn vẹo, nhưng rất nhanh khôi phục như thường.
Chắc là không muốn bất bình tĩnh trước mặt người lạ, anh ta miễn cưỡng nở nụ cười tạm biệt tôi và Cố Văn Tranh rồi xoay người rời đi.
Tôi nhìn về phía toilet, lại nhìn Cố Văn Tranh bình chân như vại, hướng đi này thật khó hiểu.
217
Trên đường về nhà, tôi tò mò hỏi: "Quan hệ của Lý Ôn Từ và Giang Thư Kỳ tốt lắm sao?"
Cố Văn Tranh: "Bình thường, có vẻ như Lý Ôn Từ bị người nhà ép đi xem mắt.
"
Hiểu rồi, hoá ra Lý Ôn Từ muốn trốn xem mắt.
Vậy còn Cố Văn Tranh?
Tôi tỏ vẻ thuận miệng hỏi: "Không phải Giang Thư Kỳ là