Edit: Phong Nguyệt
287
Tại hành động xây tổ trong kỳ [email protected] tình của Cố Văn Tranh mà hơn nửa số bộ quần áo trong tủ không thể mặc ra ngoài.
Tôi dời mắt nhìn trang phục hè, bắt đầu nghĩ xem đầu xuân mặc áo ngắn tay có ổn không.
Đúng lúc này, một bộ quần áo được xếp gọn chìa ra trước mặt tôi.
"Mặc của anh trước đi, ngày mai sẽ có quần áo mới.
"
Tôi nghiêng đầu nhìn Cố Văn Tranh, sau đó vội vàng chuyển mắt nhìn quần áo rồi duỗi tay cầm lấy.
Chết mất thôi, chỉ cần nhìn gương mặt kia thì đôi mắt đen ướt át hôm nọ lại hiện ra trước mắt tôi.
Sao Cố Văn Tranh lại như không có việc gì vậy chứ, vẻ mặt lạnh lẽo không nhìn ra chút cảm xúc nào.
288
Tôi vừa ngồi xuống chỗ Từ Tỷ giành trước thì nghe thấy hắn nói:
"Ui cha, Phương Nghi An, sao mới sang học kỳ mới đã thay đổi phong cách ăn mặc rồi, muốn theo con đường trưởng thành à?"
Không phải tại Cố Văn Tranh mà tủ quần áo chỉ có hai màu xám đen hay sao?
Vốn không cảm thấy gì, nghe Từ Tỷ nói xong, tôi cảm giác chỗ nào cũng không ổn.
Tôi vừa định mở miệng đáp qua loa thì bắt gặp ánh mắt mới lạ của Từ Tỷ.
"Phương Nghi An, sao tai mày đỏ thế?"
Tôi không biết tại sao lỗ tai mình đỏ, nhưng tôi biết tại sao nắm đấm mình cứng, muốn nhiều chuyện phỏng?
Tôi thấp giọng nghiến răng: "Không nghe thấy chuông vào học à? Câm miệng nghe giảng bài đi.
"
289
Khai giảng là thời gian vàng để liên hoan, vừa xong lớp chiều tôi đã bị Từ Tỷ kéo đến quán ăn.
Cố Văn Tranh có nói muốn đến đón tôi về, tôi gửi tin cho anh thông báo một tiếng, thấy anh vẫn kiên trì muốn tới, tôi bèn gửi địa chỉ qua.
Trên bàn đều là những người hay chơi với nhau, không gặp suốt một kỳ nghỉ cũng không có cảm giác lạ lẫm, bọn tôi rất nhanh chóng hoà mình vào cuộc vui.
Khi tôi đang gắp đồ ăn, tiếng chuông di động vang lên, tôi không nghĩ nhiều mà dùng tay trái nhấn nút nghe.
"Chừng nào ăn xong, để anh đi đón?"
Thoáng nhìn đồ ăn trên bàn, tôi trả lời: "Khoảng nữa tiếng nữa, tới đó em gửi WeChat cho anh.
"
Sau khi cúp điện thoại, tôi mới thấy tin nhắn mười phút trước của Cố Văn Tranh, có lẽ lúc ấy tôi đang ăn nên không chú ý.
290
Tôi mới vừa bỏ điện thoại xuống thì giọng điệu kinh ngạc của Từ Tỷ vang lên.
"Phương Nghi An, nhẫn của mày! Mày và Cố Văn Tranh kết hôn rồi!?"
Tôi quay đầu nhìn hắn, mặt hai đứa xanh mét.
Tôi không rõ hắn kinh ngạc cái gì, nhưng tôi biết mình hoá đá rồi.
Hôm trước đeo nhẫn dỗ Cố Văn Tranh xong, không hiểu sao quên tháo xuống!
Tôi phục luôn, một chiếc nhẫn nhỏ xíu trên ngón áp út trái mà Từ Tỷ cũng thấy cho được.
Người khác thấy thì thôi, họ sẽ không nói thêm gì, nhưng