Chương 38: Ba chương
Hơn nửa tháng không gặp, kinh thành vẫn mang dáng vẻ như xưa. Ngoại trừ vẻ ngoài phồn hoa, bá tánh ở kinh thành vẫn rất thích nhiều chuyện như vậy.
Ngô Ưu ngồi ở trên nóc nhà nghe người khác nói chuyện phiếm, tán gẫu một hồi, Ngô Ưu liền nghe được bọn họ nói tới chuyện Mạc Tử Ý dùng số tiền lớn chuộc hoa khôi. Trong lòng nàng cảm thấy có chút kỳ lạ, những người lẽ ra nên tương ngộ trong nguyên tác lại chưa hề tương ngộ, người không nên tương ngộ thế nhưng lại đều ở cùng nhau.
Ở cùng với Mạc Tử Ý được một khoảng thời gian, Ngô Ưu ít nhiều gì cũng hiểu được nàng, Mạc Tử Ý tuyệt đối sẽ không có hứng thú với hoa khôi kia, duy nhất giải thích chính là Giang Hồng yêu cầu.
Trong lòng Ngô Ưu cảm thấy có chút kỳ quái, Lệ nương rõ ràng đã nói Giang Hồng chỉ vì tiền mà nàng ta tích cóp chuộc thân, Ngô Ưu cảm giác bản thân đã bị lừa.
Ngô Ưu cầm lấy quả táo trong tay rồi cắn một ngụm, có chút phát sầu, đã nhiều ngày nàng đi tiêu cục hỏi thăm một chút, sau đó phát hiện ít nhất phải kiếm tiền hết một năm thì mới có đủ tiền mời Chu đại phu kia đến.
Chờ một năm, Ngô Ưu đương nhiên chờ không kịp, nhưng Ngô Ưu cũng không thể ỷ thế hiếp người thu phí bảo hộ giống như nguyên chủ, lương tâm không cho phép nàng làm như vậy.
"Ngô tiểu thư! Ngươi ở trên đó làm gì vậy?"
Giọng nói này là của Mạc Tử Ý, Ngô Ưu ở trong lòng cảm khái một chút: "Thật là, nghĩ cái gì thì cái đó liền tới, ta đây muốn phất lên nhanh nhưng sao lại không được đây?"
Nhìn xuống phía dưới, bên cạnh Mạc Tử Ý còn có hai người khác. Một người trang điểm đậm, đã thấy không rõ khuôn mặt vốn dĩ của nàng, nhưng Ngô Ưu vừa thấy thân hình của nàng thì liền biết đây là Giang Hồng, không vì cái gì cả, chỉ bởi vì lùn.
Người còn lại mang khăn che mặt đi cùng một chỗ với Giang Hồng, Ngô Ưu biết đây là Lệ nương, chỉ là hôm nay nàng cũng không có đeo những trang sức chọc người chú ý, hẳn là hiện giờ không ở thanh lâu nên không cần.
Ngô Ưu từ trên nóc nhà nhảy xuống rồi chào hỏi bọn họ, Giang Hồng nhìn thấy Ngô Ưu thì vẫn núp phía sau Mạc Tử Ý, tận lực giảm bớt sự tồn tại của nàng.
Tóm lại, gặp được người quen ở nơi xa lạ là chuyện vô cùng vui mừng. Ở kinh thành mấy ngày, Mạc Tử Ý cũng đã biết được thân phận của người trước mặt. Tuy Mạc Tử Ý cũng cảm thấy kỳ quái vì ác bá trong miệng kinh thành hoàn toàn khác xa với Ngô tiểu thư mà nàng gặp được, nhưng Mạc Tử Ý nguyện ý tin tưởng trực giác của bản thân nàng.
"Mạc công tử, đã lâu không gặp, hôm nay ngươi muốn đi đâu sao?"
Mạc Tử Ý hơi kinh ngạc: "Triệu tiểu thư mời ta đến phủ một chuyến, Ngô tiểu thư không biết sao?"
A Tử? Ngô Ưu ở trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng nhớ tới cốt truyện trong nguyên tác, trong lòng nàng có chút bất an, dù sao hôm nay cũng không có chuyện gì để làm, Ngô Ưu quyết định đi cùng với Mạc Tử Ý một chuyến.
Ngô Ưu luôn luôn muốn cho Triệu Thanh Tử một cuộc sống như những nữ hài bình thường khác, lưng không cần đeo tội ác, tay không cần nhiễm máu tươi, kết cục cũng không cần trở nên bi thảm như thế.
Ngô Ưu biết, Triệu Thanh Tử là người rất quyết tuyệt. Vì thế sau khi ca ca của nàng chết đi, nàng mới có thể chọn cách tự thiêu cháy bản thân, một chút dấu vết cũng đều không muốn lưu lại.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Ngô Ưu cười: "Vậy thì vừa lúc, ta cùng với Mạc công tử đi vậy."
Ánh mắt của Mạc Tử Ý sáng rực lên, nàng cũng không quen biết Triệu tiểu thư được bao lâu, một người tiến đến đương nhiên sẽ có chút khẩn trương và vô thố, hiện giờ có thêm Ngô Ưu ở bên trong hòa giải, vừa lúc giảm bớt sự bất an của nàng.
Vì thế trong giọng nói của Mạc Tử Ý đều mang theo chút ý mừng: "Vậy thật đúng là vừa lúc, phiền toái Ngô tiểu thư."
Ngô Ưu đáp không phiền toái, lại nhìn về hai người phía sau Mạc Tử Ý, Giang Hồng không dám ngẩng đầu nhìn nàng, mà Lệ nương lại mỉm cười với nàng.
Đoàn người vừa đi vừa trò chuyện, chỉ chốc lát sau thì đã tới Vĩnh Định hầu phủ. Vĩnh Định Hầu quanh năm đều không ở lại phủ, chủ nhân thường gặp chính là Triệu Thanh Thư và Triệu Thanh Tử.
Hôm nay Triệu Thanh Thư không ở phủ, rốt cuộc thì người có chức quan cũng vô cùng bận rộn.
Sau khi báo cho người gác cổng, chỉ chốc lát đoàn người liền vào trong phủ, Ngô Ưu đã tới nhiều nên không quá kinh ngạc, nhưng Mạc Tử Ý lại có chút ngạc nhiên.
Nàng nhịn không được mà nói: "Vĩnh Định hầu thật là có khí phái."
Không biết vì sao, trong lòng Ngô Ưu cũng cảm thấy rất tự hào. Nếu như có người ca ngợi chuyện liên quan tới Triệu Thanh Tử, nàng đều sẽ cảm thấy thật cao hứng.
Ngô Ưu mỉm cười: "Mẫu thân của A Tử là Minh Duyệt trưởng công chúa, dù sao cũng là nữ nhi mà tiên hoàng yêu thích nhất, cho nên vẫn sắp xếp vẻ bề ngoài như thế."
Mấy ngày nay, Mạc Tử Ý đã nghe rất nhiều chuyện phiếm, nàng cũng có chút hiểu biết chuyện của trưởng công, cũng cảm thấy rất đáng tiếc, nàng ở trong lòng nhắc nhở đợi chút nữa bản thân không đề cập những việc này khi gặp Triệu tiểu thư.
Đường đi trong phủ cũng rất khúc chiết, một phen lăn lộn rốt cuộc bọn họ cũng gặp được Triệu Thanh Tử. Lúc mọi người tới thì chỉ nhìn đến nàng ngồi ở trong đình hóng gió, nhàn nhã mà uống trà.
Dường như chú ý tới động tĩnh của bên Ngô Ưu, Triệu Thanh Tử quay đầu, khi nhìn thấy Ngô Ưu nàng dường như có chút kinh ngạc, nhưng đó cũng chỉ là trong chốc lát.
Ngô Ưu thấy Triệu Thanh Tử thì vẫy tay, gọi "A Tử". Sau đó nàng liền chạy đến, chọn một vị trí cách gần nàng ấy rồi ngồi xuống.
Mạc Tử Ý các nàng không thân thiết với Triệu Thanh Tử, cho nên đương nhiên không thể làm như vậy. Chỉ là nhìn thấy dáng vẻ của Ngô Ưu như vậy, Mạc Tử Ý không khỏi ở trong lòng cảm khái, tình cảm của hai người thật đúng là tốt.
Hai người không coi ai ra gì mà nói chuyện với nhau, dường như đã quên mất đoàn người Mạc Tử Ý. Mạc Tử Ý ngoại trừ trong lòng có chút hâm mộ ra, nàng lại cảm thấy hơi xấu hổ.
Nàng không khỏi ra tiếng đánh gãy hai người nói chuyện, cường điệu một chút sự tồn tại của mình.
"Triệu tiểu thư đợi lâu, trên đường ta gặp được Ngô tiểu thư nên trì hoãn một hồi."
Dường như Triệu Thanh Tử lúc này mới nhận ra, nàng cười nhạt và trả lời: "Không quan trọng, lại đây ngồi đi, thật sự ngượng ngùng ta thế nhưng lại quên mất các ngươi."
Nghe vậy, Mạc Tử Ý dẫn theo hai người Giang Hồng rồi ngồi xuống. Bởi vì thân phận của Giang Hồng là nha hoàn, mà nơi này lại không phải là Mạc phủ, nàng chỉ có thể đứng, Lệ nương cũng giống như vậy.
Giang Hồng đi theo phía sau Mạc Tử Ý. Trực giác cuả nàng mách bảo, Triệu Thanh Tử cố ý phớt lờ các nàng. Có lẽ người khác không biết, nhưng mà Giang Hồng thật sự biết rõ, người này chính là tiểu quái vật, là tiểu quái vật thích tránh ở nơi âm u, lợi dụng người khác chưa kịp chuẩn bị mà cắn người ta một ngụm.
Có lẽ là bởi vì Giang Hồng nhìn chằm chằm một hồi lâu, ánh mắt của Triệu Thanh Tử liền lướt qua nàng, Giang Hồng thấy đôi mắt của Triệu Thanh Tử thì trong lòng chợt lạnh, nàng cúi đầu không dám tiếp tục nhìn.
Giang Hồng cảm thấy trong lòng có chút rét run. Đột nhiên tay nàng bị người nắm lấy, trên tay người kia có vết chai, hẳn là vì luyện đàn mà ra, Giang Hồng quay đầu nhìn Lệ nương, Lệ nương nắm tay nàng mà nhẹ nhàng mỉm cười với nàng.
Sự sợ hãi trong lòng Giang Hồng đột nhiên biến mất, nàng không thể không nắm lấy tay Lệ nương chặt hơn.
Nhận thấy tầm mắt của Triệu Thanh Tử ngừng ở phía sau mình, Mạc Tử Ý quay đầu vừa lúc thấy được Tiểu Hồng nắm lấy tay của Lệ nương, nghĩ rằng Triệu Thanh Tử hẳn là còn không quen biết hai người này, cũng chưa giới thiệu cho nàng ấy thật đúng là thất lễ.
"Triệu tiểu thư, đây là Tiểu Hồng, nàng chính là nha hoàn của ta, người bên cạnh là Lệ nương."
Triệu Thanh Tử nghe vậy, ý cười nơi khóe miệng càng thêm sâu, nàng vẫn nhìn chằm chằm Giang Hồng và Lệ nương đang nắm tay: "Mạc công tử thật là phong lưu, thế nhưng đã có thể bắt lấy đầu bảng của Túy Hồng lâu."
Mạc Tử Ý nghe vậy thì có chút vội vàng, nàng nhanh chóng xua tay giải thích: "Không không không, không phải, Lệ nương là ân nhân của Tiểu Hồng, ta chẳng qua chỉ là hỗ trợ thôi, không có ý tưởng không an phận."
Nghe các nàng nói chuyện, Ngô Ưu có chút tò mò, đồng thời lại cảm thấy đứa nhỏ này thật sự là quá đơn thuần, hy vọng nàng vĩnh viễn không cần biết thân phận thật sự của Giang Hồng.
Suy nghĩ một lúc, Ngô Ưu liền thở dài một hơi.
Triệu Thanh Tử cách nàng rất gần, tuy rằng Ngô Ưu thở dài thực nhẹ nhưng nàng vẫn chú ý tới: "Làm sao vậy? Vì sao thở dài?"
Ngô Ưu quay đầu, nhìn thấy ánh mắt của Triệu Thanh Tử tràn đầy quan tâm, nàng cười cười: "Không sao cả, A Tử đừng lo lắng."
Tuy khuôn mặt Ngô Ưu đầy ý cười, nhưng Triệu Thanh Tử vẫn nhịn không được mà lo lắng. Nàng nghĩ, không biết có phải là bởi vì Ngô Ưu nàng đang thiếu tiền hay không? Xem ra cần phải lệnh Vân Cô nhanh hơn một chút.
Đúng rồi, Triệu Thanh Tử thiếu chút nữa đã quên vai chính hôm nay là Mạc Tử Ý. Nàng nhất định phải hỏi được chuyện của sơn phỉ, sau đó còn phải nghĩ cách để nàng ta cách Ngô Ưu thật xa.
Ấn theo cách làm bình thường của Triệu Thanh Tử, không xác định nguyên nhân thì cứ trực tiếp hủy diệt là được, nhưng hôm nay Mạc Tử Ý đóng vai trò rất quan trọng trong chuyện sơn phỉ, tạm thời còn không thể động nàng ta.
Chớp mắt, Triệu Thanh Tử một lần nữa bắt chuyện: "Mạc công tử cũng thật đối tốt với hạ nhân, thân là nhi tử của phú thương Cẩm Châu mà bình dị và gần gũi như vậy thì thật đúng là khó được."
Lời này làm Mạc Tử Ý ngượng ngùng, trong lòng nàng cảm thấy mình cũng không có tốt như vậy, so với ca ca thì còn kém xa.
Ngón tay nàng nắn vuốt cổ tay áo, đáp: "Không có, Triệu tiểu thư mới là người thật sự ôn nhu, Ngô tiểu thư có được người yêu như ngươi thì đúng là thật hạnh phúc."
Ngô Ưu ở bên cạnh nhìn các nàng nói chuyện, chỉ cảm thấy Mạc Tử Ý rất thật thà, còn rất đáng yêu. Nàng cẩn thận nhớ lại những gì nguyên tác miêu tả, thật sự là không kém người trước mắt bao nhiêu.
Triệu Thanh Tử nghe thấy những lời này, sắc mặt nàng đều trở nên thay đổi. Nàng miễn cưỡng duy trì biểu tình khuôn mặt ôn nhu, trong lòng nghĩ tiểu hồ ly này thế nhưng lại có đạo hạnh rất cao, chẳng lẽ là muốn thông qua cách khen nàng để lấy lòng của Ngô Ưu sao?
Nói thật, Triệu Thanh Tử rất hưởng thụ lời mà Mạc Tử Ý nói, nhưng nghĩ đến việc người này có ý tưởng không an phận với Ngô Ưu, nàng lại nhịn không được mà đề cao cảnh giác, chỉ cảm thấy mỗi một cái thần thái hay mỗi một động tác của người này đều mang theo mục đích, trong lòng nàng cũng không khỏi ưu hỉ đan xen, tư vị vô cùng kỳ quái.
Triệu Thanh Tử nhíu mày, nàng nỗ lực nhắc nhở bản thân rằng chính sự quan trọng, mạnh mẽ đem lý trí của mình kéo về, lại cười nói: "Mạc công tử quá khen, ngươi năm nay vừa mới đến kinh thành, vậy mà một mình ngươi đã có thể an bài đoàn xe lớn như vậy, quả thật là tuổi trẻ tài cao a."
Mạc Tử Ý cảm thấy có chút chịu không nổi, thần sắc của Triệu Thanh Tử quá chân thành, hoàn toàn khác xa với những người mà ngày xưa nàng xã giao, nàng có chút thụ sủng nhược kinh mà nói: "Triệu tiểu thư thật sự quá khen, thân thể của phụ thân không tiện, cho nên giao nhiệm vụ đến kinh thành này cho ta."
Triệu Thanh Tử cầm trà lên rồi nhấp một ngụm: "Nghe nói Mạc lão gia là thương nghiệp kỳ tài, chỉ trong 5 năm ngắn ngủi mà đã trở thành nhà giàu số một ở Cẩm Châu, Thanh Tử có chút ngưỡng mộ."
Nghe Triệu Thanh Tử nói đến Mạc lão gia, tâm tình của Mạc Tử Ý liền hơi chùng xuống: "Triệu tiểu thư quá khen."
Thấy Mạc Tử Ý không quá hứng thú, Triệu Thanh Tử lại vô cùng hưng phấn: "Nghe nói đường từ Cẩm Châu tới kinh thành có sơn phỉ hoành hành, Mạc công tử trên đường trở về cần phải để ý."
Mạc Tử Ý lại bị cảm động rồi, Ngô Ưu yên lặng nhìn Mạc Tử Ý bị Triệu Thanh Tử làm cho cảm động, trong lòng thở dài một tiếng "đứa nhỏ ngốc".
Giang Hồng cũng suy nghĩ giống như Ngô Ưu, nàng rất muốn nhắc nhở Mạc Tử Ý không nên bị tiểu quái vật này lừa gạt, nhưng mà Triệu Thanh Tử ở đây, nàng ta còn âm thầm lặng lẽ truyền đến ánh mắt cảnh cáo, Giang Hồng cũng không dám lại hành động thiếu suy nghĩ.
Thế nhưng Lệ nương vẫn an an tĩnh tĩnh đứng đó, vô thanh vô tức, cứ mỗi khi Giang Hồng khẩn trương thì nàng ấy sẽ lén lút an ủi nàng.
Đề tài trò chuyện liền chuyển sang chuyện sơn phỉ.
"Vốn là muốn năm trước vào kinh, tuy rằng đại tuyết phong thành nhưng phụ thân vẫn thực chấp nhất, muội muội cũng vì thế mà mất vào năm trước."
"Vì sao Mạc lão gia lại như vậy? Thật là đáng tiếc, công tử nén bi thương."
Mạc Tử Ý cười cười, tâm tình thực phức tạp. Nàng nhớ đến đêm trước khi ca ca dẫn dắt đoàn xe xuất phát, lúc đó hai người còn đang nói chuyện, nhưng hiện tại nghĩ đến biểu hiện hôm đó của ca ca rất là kỳ quái, dường như có rất nhiều tâm sự, nhưng hiện tại ca ca đã không còn, nàng muốn dò hỏi cũng không có cách nào.
"Nghe nói Triệu tiểu thư cũng có một huynh trưởng?"
Triệu Thanh Tử cảm thấy kỳ quái, nàng không rõ người này đột nhiên hỏi vấn đề này để làm gì, nhưng nàng vẫn nghiêm túc trả lời.
"Không biết Mạc công tử vì sao sẽ hỏi đến chuyện này?"
Ngô Ưu ở trong lòng yên lặng trả lời: "Còn có thể như thế nào nữa, nhất định là nàng đang nhớ ca ca của nàng, cho nên có chút hâm mộ. Nhưng mà A Tử ngươi đều sắp tra xét xong hộ khẩu của người ta rồi, Mạc Tử Ý ngươi thật đúng là người đơn giản, cứ như vậy mà đem của cải của bản thân dâng hết ra ngoài!"
Nhưng mà A Tử quan tâm tình huống của Mạc phủ như vậy, hay là sơn phỉ kia có quan hệ gì với Mạc gia? Nhưng mà không đúng, nếu mà bọn chúng có quan hệ với Mạc gia, thì sao thiếu gia Mạc gia lại bị sơn phỉ gϊếŧ chết?
Nhưng trong lòng Ngô Ưu đã có chút suy đoán, dựa theo điểm cuối của nguyên thư, sơn phỉ đã chặn lại lương thảo vận chuyển đến biên cảnh trong trận chiến cuối cùng của hai triều, gián tiếp dẫn tới Trương Văn Kỳ bỏ mình.
Trong nguyên tác, Trương Văn Kỳ chết rất thảm thiết. Tuy nàng chết như một vị anh hùng, nhưng thi cốt không còn, cuối cùng thứ được chôn cất trong mộ nàng chính là áo giáp đã làm bạn với nàng nhiều năm. Bởi vì Đại Hân chiến bại, Trương Văn Kỳ và Dục Triều đánh nhiều năm như vậy, là người khiến cho Dục Triều thống hận nhất, vì thế Dục Triều áp chế Đại Hân không thể cho nàng vinh dự.
Mà lúc ấy Đại Hân đáp ứng, việc này cũng khiến cho Thường An Hầu trực tiếp cởi giáp về quê, trên dưới Thường An Hầu phủ vĩnh viễn không vào triều làm quan.
Ngô Ưu đang tự hỏi những việc này, đột nhiên trái tim nàng đau đớn kịch liệt, nàng nhịn không được mà che lại ngực, sắc mặt trắng bệch, môi cắn chặt. Lại tới nữa, loại cảm giác này, là thân thể này có vấn đề sao?
Triệu Thanh Tử cách gần Ngô Ưu, liếc mắt một cái liền phát hiện nàng dị thường, tức khắc sốt ruột lên: "A Ưu ngươi làm sao vậy? Ngươi không sao chứ?"
Cảm giác đau đớn dần dần chậm lại, Ngô Ưu cười, đáp "không có việc gì".
Triệu Thanh Tử nhìn thấy sắc mặt Ngô Ưu vẫn rất tái nhợt, nàng muốn bảo người đi kêu đại phu, nhưng Ngô Ưu nắm lấy tay nàng, lắc đầu ý bảo không cần thiết.
Mạc Tử Ý cũng bị dọa tới rồi, nàng khẩn trương hỏi: "Ngô tiểu thư vẫn ổn chứ?"
Ngô Ưu cười lắc đầu.
Triệu Thanh Tử ngồi không nổi nữa, cũng không muốn lại tiếp đón đoàn người Mạc Tử Ý, nàng vừa định để bọn họ rời đi, nhưng Ngô Ưu ở bên kia nhẹ nhàng nói: "Nghe nói Lệ nương khiêu vũ nhất tuyệt, không biết hôm nay có thể xem hay không?"
Nghe thấy đề tài đột nhiên chuyển sang mình, Lệ nương vẫn an tĩnh làm bình hoa cũng trở nên sửng sốt, sau đó nàng nhìn Mạc Tử Ý và Giang Hồng, Mạc Tử Ý cũng không biết Ngô Ưu đây là có ý tứ gì.
Ngô Ưu cười cười: "Chính là muốn nhìn xem mà thôi, Mạc công tử không cần kinh hoảng, nếu là Lệ nương không muốn thì ta cũng không miễn cưỡng."
Mạc Tử Ý dò hỏi ý kiến của Lệ nương, thấy nàng không phản đối, liền đồng ý với yêu cầu của Ngô Ưu.
Lệ nương đi đến nơi rộng rãi hơn ở bên ngoài đình, bốn phía yên tĩnh không tiếng động, nàng không khỏi thốt lên: "Không biết Ngô tiểu thư có thông nhạc lý hay không? Chỉ có vũ mà không có nhạc thì cũng thiếu đi chút ý nhị."
Không ngờ nàng lại tự đào cái hố cho bản thân, Ngô Ưu cảm thấy có chút kinh ngạc. Nàng vốn dĩ thấy tâm tình của A Tử không tốt nên muốn tìm chút tiêu khiển, nhưng nàng không hề biết một chút gì về nhạc lý hết. Kiếp trước nàng chỉ biết ghim kim, kiếp này quơ đao múa kiếm là nhất tuyệt.
Ngay khi nàng xấu hổ, bên cạnh lại truyền đến giọng nói: "Ta biết đàn."
Triệu Thanh Tử nói xong liền phân phó thị nữ ở phía sau đi lấy đàn, rồi sau đó quay đầu cười với Ngô Ưu.
Ngô Ưu biết Triệu Thanh Tử nghĩ rằng nàng muốn xem, nàng vốn định an ủi người khác nhưng cuối cùng lại bị người khác an ủi, trong lòng nàng cảm thấy vô cùng ấm áp, đồng thời cũng cảm thấy thập phần kiêu ngạo, chỉ cảm thấy A Tử cái gì cũng đều giỏi.
Chỉ chốc lát sau, thị nữ đã mang đàn tới, Triệu Thanh Tử khẽ chạm dây đàn để thử âm, trong mắt hiện lên vẻ hoài niệm.
Sau đó Triệu Thanh Tử nói với Lệ nương: "Nghe nói cô nương có thể tùy khúc mà vũ, ta có một khúc do mẫu thân ta sáng tác, không biết cô nương có thể điều khiển được hay không?"
Lệ nương nhợt nhạt cười: "Lệ nương nguyện ý thử một lần, nếu như nhảy không tốt, thỉnh Triệu tiểu thư không cần giễu cợt nô tỳ."
"Kia đương nhiên sẽ không, như thế ta sẽ bắt đầu."
Tiếng đàn tựa như lời than thở, Ngô Ưu nghe tiếng đàn như thể là đang tự thuật cả một đời người, lúc trước rất là vui sướng và vô ưu vô lự, đoạn giữa lại có chút đau khổ vội vàng, phần sau thì trở nên bình tĩnh như đã buông xuống.
Một khúc này có chút khó, nhưng Lệ nương cũng không hổ là đầu bảng của Túy Hồng lâu, nàng thế nhưng cũng đuổi kịp khúc, cũng biểu đạt được ý cảnh trong đó.
Ngô Ưu chống cằm, nhìn thiếu nữ ở bên cạnh đang chuyên chú đánh đàn. Gió nhẹ khẽ lướt qua khuôn mặt nàng, còn có tiếng trúc diệp bên ngoài đình xàn xạt phụ họa. Ngô Ưu cảm thấy, nếu như thời gian có thể ngừng ở đây thì thật là tốt.
Lại nhìn về phía Lệ nương đang khiêu vũ ngoài đình viện, trong lòng Ngô Ưu nghĩ, nếu như chân của A Tử không có việc gì, có phải nàng ấy cũng sẽ nhảy đẹp như vậy hay không? Ngô Ưu cảm thấy ý tưởng này có chút buồn cười, A Tử nàng là người thông minh như vậy, nhất định là có thể làm càng tốt.
Giang Hồng nhìn thiếu nữ khiêu nữ ngoài đình, ánh mắt nhu hòa.
Thế nhưng Mạc Tử Ý không có nhiều cảm giác lắm, nàng chỉ cảm thấy hai người đều ưu tú như nhau. Nàng quay đầu muốn nói chuyện với Giang Hồng, lại thấy người này nhìn Lệ nương không chớp mắt, khác hẳn với dáng vẻ thường ngày, nàng ấy dường như trở thành một người khác.
Mạc Tử Ý đột nhiên không đành lòng quấy rầy, nàng quay đầu lại thấy Ngô Ưu an tĩnh nhìn Triệu Thanh Tử, khóe môi treo ý cười. Tuy người yêu cầu khiêu vũ là Ngô Ưu, thế nhưng nàng căn bản không có nhìn đến Lệ nương.
Không biết vì sao, Mạc Tử Ý cảm thấy thời khắc này phi thường vi diệu, đồng thời cũng cảm giác có chút xấu hổ. Mạc Tử Ý không thể nhận ra cảm giác này là gì, nàng chỉ có thể lại vuốt ve cổ tay áo rồi nhẹ nhàng nhấp một hớp nước trà, không biết khi nào thì bọn họ mới khiêu vũ xong.
Vạn hạnh, điệu nhảy này thật sự không dài, Lệ nương nhảy xong thì hành lễ rồi quay về phía sau Mạc Tử Ý. Giang Hồng thấy trên trán Lệ nương có mồ hôi, mà nàng cũng không thích mang theo khăn tay bên mình, vì thế liền dùng ống tay áo lau cho Lệ nương.
Lệ nương bắt lấy tay Giang Hồng rồi đặt xuống, lắc đầu ý bảo không cần tiếp tục lau nữa.
Mạc Tử Ý âm thầm quan sát, chỉ cảm thấy quan hệ giữa hai người này e rằng không chỉ đơn giản là ân nhân như Giang Hồng nói.
Triệu Thanh Tử đã hỏi được tin tức mà nàng muốn, nàng đương nhiên không muốn lại nhìn đến Mạc Tử Ý, chỉ là trong lòng nàng muốn phải hảo hảo giận dỗi Ngô Ưu một hồi, vì thế nàng liền cau mày rồi rít lên một tiếng.
Triệu Thanh Tử đột nhiên như vậy làm cho Ngô Ưu rất khẩn trương, thân thể của Triệu Thanh Tử vốn không tốt, Ngô Ưu sợ nàng xảy ra chuyện: "Làm sao vậy?"
Triệu Thanh Tử thấy Ngô Ưu đã cắn câu, nàng cau mày vươn ra tay mình. Ngô Ưu nhanh chóng cầm lấy tay nàng để xem xét, chỉ thấy trên ngón tay mảnh khảnh của Triệu Thanh Tử có một vết xước chảy ra máu, vệt máu màu đỏ nở rộ trên ngón tay trắng như tuyết của nàng, có vẻ có chút bắt mắt.
"Vừa mới đánh đàn thì đã bị dây đàn làm bị thương, không sao cả."
Ngô Ưu thấy miệng vết thương hơi sâu, nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời lại sốt ruột vô cùng. Miệng vết thương vẫn còn đang rỉ máu, đầu óc của Ngô Ưu cũng nóng lên, nàng liền tiến tới rồi