Nụ cười mị hoặc vẫn yên vị trên môi anh, vẻ mặt lạnh lùng phút chốc trở nên gian xảo, toan tính.
- Đến gần đây đi.
Cô lo lắng không dám nhúc nhích, cứ đứng một chỗ rồi khẽ cúi mặt.
Anh hằn giọng lặp lại câu nói, chẳng chút mềm mỏng với cô gái mong manho đang rụt rè chẳng dám nhìn thẳng vào mắt anh.
- Tôi nói cô đến gần đây, cô bị điếc à?
Không còn cách nào khác, cô chỉ đành cẩn trọng bước đến gần.
Chưa kịp định thần đã bị Uông Hạc Đệ nắm tay kéo mạnh khiến cô vô thức ngã người rồi ngồi hẳn lên đùi anh.
- Anh làm gì vậy?
Y Thoa sợ hãi vội ngồi dậy, nhưng cô chỉ vừa nhóm nhẹ người đã bị anh vòng tay ôm chặt eo giữ lại, đùi cô cũng bị tay anh siết lấy nên chẳng thể đứng dậy được.
- Ngại gì chứ? Chẳng phải khi ở bar, cô đã chủ động ngồi vào lòng tôi sao?
Thái độ vô sỉ, lời lẽ không có chút tự trọng, cô tự hỏi sao anh có thể là chủ tịch của một tập đoàn lớn như vậy.
Tiếp xúc với anh ở khoảng cách gần thế này, cô chợt ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng.
Có lẽ anh đã uống rượu với đối tác, nhưng trong Hạc Đệ không giống kẻ đang say, từ lời nói đến hành động đều rất điềm tĩnh.
Không thấy cô đáp lời, anh thản nhiên đưa bàn tay mặt cô, vuót ve gò má trắng mịn màng, Y Thoa giật mình liền đẩy anh ra nhưng vì anh ôm quá chặt nên cô vẫn không thoát được.
- Anh đang làm trò gì vậy, mau thả tôi ra!
Bây giờ thỏ đã nằm trong tay sói, quyền quyết định hoàn toàn do anh làm chủ.
- Nếu cô trở thành phụ nữ thì hắn ta sẽ không cần cô nữa, cô sẽ không phải trốn tránh hắn mãi.
Kể ra cô khổ tâm thật, phải lấy người chồng bị bất lực.
Dù ngây ngô nhưng qua lời nói thẳng thừng này từ anh, cô đã hiểu rõ ý định "đen tối" của Uông Hạc Đệ.
- Không...anh điên rồi.
Thì ra anh đã biết chuyện Uông Binh Thành bị bệnh bất lực, thảo nào anh tự khẳng định chắc nịch cô vẫn còn "trong trắng".
Hạc Đệ nở nụ cười, vô tâm đáp lời, sẵn sàng khẩu chiến với "thím nhỏ":
- Vì cô mà vệ sĩ của tôi bị thương.
Sắp tới Uông Binh Thành chắc chắn sẽ lại tìm đến.
Nếu cô tự lo liệu được thì mau biến khỏi đây.
Còn không thì ngoan ngoãn nghe theo tôi.
Cô lắc đầu, tâm trạng rối bời như mớ tơ vò, bị rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, chọn lựa nào cũng không ổn.
- Tôi không có chỗ để đi...nhưng cũng không muốn...
Anh đưa tay vén tóc cô, hơi thở nam tính kề cận khiến cô xém tí nữa đã đỏ mặt:
- Không muốn trao cho tôi thì cô có thể chọn lựa một người khác trong nhóm vệ sĩ.
Đặc quyền này, tôi đặc biệt dành cho cô.
Thấy sao hả?
Mấy lời thiếu tinh tế, ăn nói không chút tế nhị từ anh khiến cô cảm thấy bị xúc phạm.
Lòng tự tôn bị chà đạp, Y Thoa tức giận