Anh thẳng thắng hỏi cô, Y Thoa thấy ngượng vô cùng, cô e thẹn đến đỏ cả tai rồi quay mặt sang hướng khác vì chẳng đủ dũng khí để nhìn vào mắt anh.
- Tôi...tôi không biết.
Trông dáng vẻ né tránh của cô, anh cũng có chút khó hiểu, đôi bên đã xiêu lòng trước đối phương nhưng vẫn chưa phát hiện ra hay vì thâm tâm họ chưa chịu thừa nhận.
- Cô nghĩ với những gì tôi và cô đã làm cùng nhau thì mối quan hệ giữa chúng ta nên gọi là gì?
Vốn dĩ Y Thoa đang rất bối rối, khó xử, vậy mà anh cứ liên tục đặt câu hỏi.
Chẳng lẽ Uông Hạc Đệ muốn chọc đến khi cô xấu hổ nóng mặt bốc khói luôn mới vừa lòng anh.
Tr????????ện cop từ trang # TR ????MTRUY????N.????N #
- Anh đang hỏi khó tôi sao?
Nhìn cô đằm thắm thẹn thùng như một đóa hồng rạng rỡ nhưng e ấp giữa sự biến đổi khôn lường của thời tiết, ánh mắt cô cẩn trọng nhìn anh, cứ luân phiên đặt câu hỏi cho nhau thế này khiến cô càng thêm hồi hộp.
- Tôi chỉ muốn biết suy nghĩ của cô thôi.
Dù sao anh cũng là đàn ông, nếu đã không chủ động mở lời trước thì cô thà bỏ lỡ còn hơn.
Ngoài ra trong lòng cô còn rất nhiều nguyên do và gánh nặng, bây giờ va vào tình cảm chẳng khác nào đang tự hại chính mình.
- Tôi không nghĩ gì cả.
Chúng ta đừng nói về chuyện này nữa.
Đột nhiên cô cắt ngang cuộc trò chuyện đang đi đến hồi cao trào.
Hạc Đệ vẫn chưa kịp nói ra cảm giác trong lòng mình, cô lại không muốn mọi chuyện đi quá xa để rồi chẳng thể quay đầu.
Cô không muốn bàn luận thêm nên anh cũng ngưng đề cập tiếp, cả hai đổi chủ đề chuyện trò, anh cứ liên tục uống mà chẳng ngại say.
Đến khi đầu óc bắt đầu choáng váng vì hơi men, Hạc Đệ ngã đầu lên đùi cô rồi liu riu chìm vào giấc ngủ.
Nhìn anh ngoan ngoãn nằm ngủ, hàng mi cong dài, sống mũi cao tuyệt mỹ, gương mặt nam thần khiến cô đắm chìm vào khoảnh khắc mê trai không lối thoát.
Bất giác Y Thoa đưa tay chạm vào tóc anh, ánh mắt vẫn say sưa ngắm "người tình".
Bất ngờ tiếng chuông điện thoại reo lên, phá tan bầu không khí yên bình, lãng mạn.
Cô cầm lấy điện thoại, mặt liền biến sắc khi thấy tên kẻ gọi đến.
Hạc Đệ vẫn đang ngủ ngon lành, anh không bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Có lẽ anh đã say vì uống nhiều rượu nên ngủ sâu.
Cô nhẹ nhàng đỡ lấy đầu anh rồi với tay lấy chiếc gối nằm trên ghế sofa để kê đầu cho Hạc Đệ.
Mọi thao tác cô đều cẩn trọng và từ tốn vì sợ làm anh tỉnh giấc.
Sau khi hoàn tất chỗ ngủ cho bé bự, cô khẽ bước chân rời khỏi phòng.
Hành động thoạt nhìn liền nhận ra sự mờ ám, đáng ngờ.
Vừa ra ngoài hành lang khách sạn, cô vội bắt máy.
Giọng nói dữ tợn như đang dần mất đi sự kiên nhẫn ở đầu dây bên kia truyền đến tai cô:
- Thế nào rồi? Sao lâu vậy chứ?
Dù cô thừa biết người gọi đến sẽ hỏi cô điều