Chiều yên ả buông xuống, hoàng hôn dần khuất lấp sau mảng tối phía xa chân trời.
Y Thoa cảm thấy thư giãn hơn hẳn sau khi tắm gội cơ thể với nước ấm.
- Chị tắm xong rồi à, em vào đây.
Cô nhìn thiếu úy Nhậm Thừa Hân rồi mỉm cười:
- Ừm, em vào đi, chị có pha nước ấm rồi đấy.
Cô ấy lấy khăn tắm rồi bước vào trong:
- Cám ơn chị.
Vừa ngồi xuống sofa thấm khô tóc, cô chợt nghĩ đến anh.
Khi vùi đầu vào việc thì thôi, nhưng hễ có thời gian rảnh một tí thì tâm trí của cô lại không ngừng hiện lên hình ảnh của Uông Hạc Đệ mặt dày.
- Sao mình cứ nghĩ đến anh ta vậy chứ?
Nhớ đến ai thì người đó liền xuất hiện, quả thật cầu được ước thấy.
Tiếng gõ cửa vang lên, cô bước đến rồi nhìn vào mắt mèo ở cửa.
Một người mặc trang phục đen lại bịt kín mặt đang đứng bên ngoài khiến cô có chút hoang mang.
Nhưng nhìn qua đôi mắt cô liền nhận ra anh.
Y Thoa mở cửa trong sự thắc mắc:
- Sao anh biết phòng của tôi? Mà anh đến đây làm gì? Còn ăn mặc thế này nữa.
Xem ra không hổ danh "vợ" anh, dù anh đã ngụy trang kín như bưng nhưng cô vẫn nhận ra.
Hạc Đệ làm như vậy cũng là vì cô.
Anh muốn gặp cô nhưng lại sợ bị bọn người của Mai Khiếu Cảnh nhìn thấy sẽ gây ảnh hưởng đến kế hoạch của cô và cả đội cảnh sát.
Do vậy anh phải mang khẩu trang để tránh bị phát hiện.
- Tôi nhớ em.
Câu hỏi vừa rồi, anh không trả lời, ngược lại còn nũng nịu nhớ nhung.
- Anh mau về đi.
Trái ngược với sự ngọt ngào từ anh, cô phũ phàng "đuổi" Hạc Đệ vì sợ lát nữa thiếu úy Nhậm Thừa Hân nhìn thấy anh thì cô khó bề giải thích.
- Em nỡ đuổi tôi sao? Vì em chặn số điện thoại của tôi nên tôi phải vất vả tìm đến tận đây để gặp em.
Bây giờ anh đứng trước cửa phòng cô mèo nheo chẳng khác nào đứa trẻ.
Biết rõ anh đang "nhõng nhẽo", nếu cô cứ tỏ ra cứng rắn thì anh sẽ nhây mãi không thôi.
- Tôi sẽ bỏ chặn số điện thoại anh.
Bây giờ anh về đi, chúng ta gặp nhau sau.
Anh đứng ở đây lát nữa đồng nghiệp của tôi thấy thì không hay đâu.
Sự tổn thương khi bị cô chặn số điện thoại đã không cho phép anh dễ dàng tin người.
Hạc Đệ bắt đầu đưa ra yêu cầu trước khi rời đi:
- Lỡ như em nói mà không làm thì sao? Phải bỏ chặn ngay trước mặt tôi, xong rồi tôi sẽ đi.
Cô chỉ biết bó tay chịu thua, mới lúc sáng anh còn mạnh mẽ, ra dáng chín chắn bảo vệ cô cứ như cây tùng, cây bách trước gió.
Vậy mà bây giờ hình ảnh lại hoàn toàn trái ngược, vừa chai mặt rồi còn làm nũng, Uông Hạc Đệ còn có thêm biện tài biến hóa khôn lường.
- Nhưng tôi bỏ sim cũ rồi.
Cô vội lấy điện thoại ra, thao tác nhanh chóng vì