Trước khi cô rời đi, hai người còn tình tứ tắm cùng nhau.
Đến nửa đêm cô mới trở về phòng, cũng may thiếu úy Nhậm Thừa Hân suy nghĩ lại nên đã không đến spa, nếu không e rằng lúc cô ấy thư giãn xong trở về phòng thì cô vẫn chưa về, khi đó lại còn khó giải thích.
Hạc Đệ căn dặn khi nào cô về đến phòng thì nhắn tin báo với anh, như vậy anh mới thấy yên tâm.
Dù sao bây giờ cảnh sát và bọn tội phạm cũng đang ở cùng một khách sạn, mọi nhất cử nhất động đều phải hết sức cẩn trọng.
Rạng sáng hôm sau, những chiến sĩ cảnh sát bao gồm cả cảnh sát ở Macau đều đã sẵn sàng.
Họ di chuyển đến địa điểm bọn tội phạm thực hiện cuộc giao dịch chất cấm xuyên quốc gia.
Chiếc xe tải lớn đang trên đường vận chuyển hàng hóa bỗng chốc bị ô tô cảnh sát chạy vượt lên phía trên chặn đứng ngay trước đầu xe.
Các chiến sĩ cảnh sát nhanh chóng mở cửa xe ập ra bên ngoài, hướng súng về phía xe tải, thiếu tá Tiêu Vũ Đăng dõng dạc nói lớn:
- Chúng tôi nghi ngờ các người đang vận chuyển hàng cấm.
Đề nghị tất cả xuống xe để lực lượng chức năng kiểm tra.
Tên tài xế xung phong xuống xe đầu tiên, trên miệng hắn vẫn còn đang ngậm một điếu thuốc.
Một bên môi nhếch mép xem thường những con người nghiêm trang đang đứng trước mắt.
Cái bụng bia to phệ khiến dáng đi của hắn càng thêm nặng nề, thô kệch.
Hắn đưa hai ngón tay kẹp lấy điếu thuốc rồi phẩy phẩy vài cái để đầu thuốc đang cháy tàn rơi rớt xuống đất rồi cất lời mang tính giễu cợt:
- Các sếp à, bọn tôi chỉ đang vận chuyển nội thất thôi.
Có gì mà đáng nghi chứ? Thật không hiểu nổi.
Thiếu tá Tiêu Vũ Đăng vẫn giữ nguyên nét mặt nghiêm nghị, ông ấy hằn giọng, thái độ thể hiện rõ sự khó chịu trước vẻ ngông nghênh của những tên tội phạm sắp bị bắt đến nơi mà vẫn không biết trời cao đất dày.
- Đề nghị các người mau chóng rời khỏi xe để chúng tôi kiểm tra!
Cảnh tượng bị cảnh sát bao vây xung quanh khiến bọn chúng khó bề phản kháng.
Bọn người đang làm chuyện mờ ám miễn cưỡng rời khỏi xe chở hàng.
Lực lượng chức năng lập tức tản ra làm nhiệm vụ, sau một hồi xem xét, họ không tìm thấy bất kỳ điểm khả nghi nào, trên xe chỉ toàn bàn ghế và nhiều món đồ nội thất khác.
Tên tài xế thấy vậy liền mỉm cười ẩn ý mỉa mai:
- Đấy, các sếp thấy chưa.
Chẳng rõ vì sao các sếp lại nghi ngờ, thật phí công vô ích mà.
Làm hại chúng tôi trễ giờ.
Cả đám nhìn nhau cười đắc ý, bất chợt thiếu tá Tiêu Vũ Đăng cất lời:
- Các người đừng hòng tỏ ra trong sạch để qua mặt cơ quan chức năng.
Nụ cười trên môi chúng chợt tắt, những ánh mắt hoang mang nhìn nhau mà chưa thể tìm ra lời giải đáp.
Tiếng còi xe cảnh sát mỗi lúc càng đến gần bên tai.
Ôtô vừa dừng lại, một nhóm cảnh sát khác áp giải những tên tội phạm đã bị còng tay ra