"Toà tuyên án, bị cáo Vũ Nghiêm vô tội."
Toà án tối cao phán xét xong, cả đám đàn em của hắn đều cực kì vui vẻ.
Tử Nguyệt quay lưng ra về, cô ra khỏi khuôn viên của toà thì bị a Lực dí súng vào thái dương.
Vũ Nghiêm cũng thấy, hắn cũng vừa đi ra.
"Đưa đoạn video đó cho anh, Tử Nguyệt." A Lực lạnh nhạt nói, không còn là anh chàng cảnh sát nhiệt tình hay giúp đỡ cô nữa rồi.
Anh như biến thành một người khác hoàn toàn.
Cô không hề sợ, nhìn anh bình tĩnh nói: "Một phát súng này anh dám bắn thì em cũng dám nhận.
A Lực, bây giờ anh muốn làm a Lực hay muốn làm xã hội đen thế?"
Nghe xong a Lực ngạc nhiên nhìn cô, có lẽ anh không ngờ là cô có thể biết.
Cũng phải thôi trong mắt của anh cô là một con rối ngu ngốc tùy ý để anh sai bảo.
Tử Nguyệt vỗ vỗ tay anh sau đó sải bước.
A Lực dĩ nhiên là không bỏ qua cho cô lập tức bóp cò.
Nhưng không có một tiếng súng nào phát ra, cũng không có một thi thể nào nằm xuống.
"Tiểu thư..." Từ Khiêm giây phút đó không nhịn được mà gọi cô.
A Lực nhìn khẩu súng trong tay mình không có đạn, Tử Nguyệt vẫy vẫy hộp đạn trong tay cười nói: "Anh quên em là ai rồi hả? A Lực em không dễ dàng gì mới sống được tới bây giờ."
"Tử Nguyệt em giỏi lắm, giỏi hơn anh tưởng." A Lực khen cô, nhưng nghiến răng ken kén.
Cô biết là anh ta tức lắm, cũng biết là anh ta đủ vô tình để bóp cò cướp đi mạng sống của cô.
Nếu ngay lúc đó anh ta thả cô đi, có lẽ cô và anh ta vẫn còn tồn tại thứ gọi là tình cảm anh em.
Nhưng không, anh ta thật sự có can đảm lấy mạng cô.
Nếu vậy cô cũng không cần xem nặng anh ta nữa.
"Cũng mong anh sau này đề phòng em một chút."
Cô thong thả đón taxi rời đi, Từ Khiêm nhỏ giọng hỏi hắn: "Cô ấy lấy đạn ra từ lúc nào vậy lão đại?"
"Mật vụ như cô ấy không dễ chết." Vũ Nghiêm cũng lên xe về nhà.
Bọn họ kết thúc rồi, vốn dĩ thân phận của cô, địa vị của hắn không thể nào đi chung một đường...
Mặc dù bước qua khỏi cửa tử nhưng Vũ Nghiêm cũng không đến tìm cô, ngay cả lời cám ơn hay oán trách cũng không có.
Tử Nguyệt nghĩ hắn đã sợ, cũng đúng thôi xã hội đen như hắn, càng tránh xa cô càng tốt.
Việc làm giả giấy tờ bệnh viện khiến công việc của cô cũng bị liên lụy, tổ chức dĩ nhiên không chấp nhận một người bệnh như cô tiếp tục làm việc.
Tử Nguyệt bị sa thải, nhưng cô tin mình vẫn có thể sống tốt với công việc khác.
Không làm cảnh sát thì thôi, cô cũng