"Cô là mẹ của thằng bé sao?" Hắn rất muốn biết thằng bé này được dạy dỗ thế nào mà có phong thái thế này.
Tử Nguyệt lúc này mới quay lại nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau.
Hắn vẫn vậy lịch sự và đầy quyền lực, còn cô thì giờ đã trưởng thành hơn, điềm đạm hơn.
Có bóng dáng của một người đã làm mẹ.
"Chúng ta về thôi." Cô trực tiếp bước qua hắn lời nói lạnh lùng.
Có lẽ cả hai đều không ngờ gặp lại nhau ở tình cảnh như thế này.
"Nó có phải con của anh không?" Hắn lớn tiếng thẳng thắn hỏi.
"Hoang tưởng." Cô đáp xong liền lái xe rời đi.
Trong xe Tử Hạo ngây ngô hỏi mẹ mình: "Mẹ quen chú ấy ạ?"
"Không quen biết, con đó lần sau có thấy chú ấy thì đứng có tới gần." Tử Nguyệt dặn dò.
"Chú ấy không phải là cha của Tử Hạo ạ?"
Cô thoáng giật mình nhìn sang Tử Hạo, đôi mắt của nó đang chờ cô trả lời.
Tử Nguyệt dừng xe bên đường, nhìn cậu bé hỏi: "Sao vậy Tử Hạo?"
"Có phải cha của con không cần chúng ta không mẹ, bạn bè con bọn họ đều nói vậy." Tử Hạo nhìn cô đôi mắt ươn ướt.
Cô xoa đầu thằng bé, nhất thời không biết trả lời thế nào.
Tử Hạo chưa từng đề cập tới vấn đề này với cô, Tử Nguyệt cứ nghĩ nó còn nhỏ không chú ý đến.
Thì ra chỉ là do nó hiểu chuyện hơn những đứa trẻ khác mà thôi.
Cô nhìn lơ đãng chú ý tới kính chiếu hậu của xe đang phản chiếu hình ảnh một chiếc xe thương vụ màu đen đang đỗ phía sau cô.
Vũ Nghiêm vẫn luôn theo sau cô, hắn làm vậy là có ý gì?
"Tử Hạo không phải đâu, cha rất cần con mà vì cha đi công tác chưa về được thôi." Cô trấn an thằng bé, vì ngoài những lời này cô không biết phải nói thế nào nữa.
"Mẹ gạt con, cha con đã đi công tác gần 5 năm rồi, con chưa bao giờ thấy ông ấy về tìm chúng ta."
Tử Nguyệt khẽ thở dài đứa nhỏ này nó thông minh cô rất là mừng, nhưng sự thông minh này của nó khiến cô không biết phải làm thế nào.
Nó biết cô đang gạt nó, bình thường nó không vạch trần cô, lần này tự nhiên lại kích động phản ứng, cô không biết nên nói gì.
"Tử Hạo ngồi ở trong xe, mẹ ra ngoài nói chuyện với người quen một chút nhé."
"Là cha ạ?" Hai mắt cậu bé sáng rỡ.
"Tử Hạo ngoan."
Tử Nguyệt khoá cửa xe xong mới đi về phía chiếc xe thương vụ, cô gõ cửa thì cửa ngay lập tức mở ra.
Tử Nguyệt ngồi vào xe, hắn quả nhiên đang chờ cô.
"Em nói đi, nó là con của anh đúng không?" Hắn không nhanh không chậm hỏi.
"Phải, nó là con của anh.
Nhưng tôi sẽ không cho anh nhận con đâu, tôi không muốn con tôi có người cha như anh." Cô thẳng thắn với hắn, biết có giấu cũng không giấu nổi.
"Lúc em tới tìm anh là muốn nói với anh?" Hắn nhớ lại chuyện của 5 năm về trước, nhìn cô hỏi.
"Đúng, nhát dao của con gái nuôi của anh khiến tôi thức tỉnh.
Vũ Nghiêm tôi và anh kết thúc rồi, mọi ân oán năm xưa cũng nên đặt dấu chấm hết đi.
Mong anh đừng đến làm phiền tôi và con trai của tôi."
Tử Nguyệt muốn rời khỏi xe thì bị hắn giữ lại, hắn nắm chặt khủy tay cô, hỏi: "Đứa con là của anh, em nỡ nhìn nó không biết cha nó là ai hay sao?"
"Nó biết cha nó là tội phạm giết người sẽ