"Dạ, Tử Nguyệt cũng không có gì nghiêm trọng.
Hơi quá sức nên mới sốt nhẹ thôi ạ." Từ Khiêm bình tĩnh đáp.
Anh bị gọi tới vào lúc nửa đêm, còn tưởng có chuyện gì gấp.
Bước vào phòng nhìn thấy bộ dạng của Tử Nguyệt thì anh cũng đoán ra tám, chín phần rồi.
Vũ Nghiêm cũng trâu bò quá, hành con gái người ta đến phát sốt.
Nghe Từ Khiêm báo cáo, hắn mới buông thả trạng thái căng thẳng vừa rồi.
"Đại ca anh làm gì cũng vừa phải thôi, nương tay chút."
"Cút được rồi."
Từ Khiêm định há miệng kêu ca mấy câu, bắt gặp ánh mắt tiễn khách của hắn thì rụt lưỡi không dám nói gì thêm.
Tính khí của Vũ Nghiêm chưa bao giờ là tốt, chọc hắn giận, anh đương nhiên không có lá gan đó.
Anh bị gọi đến sau khi hết giá trị lợi dụng bị đuổi đi trong đêm, có kêu trời cũng không có nghe, oán đất cũng không thấu!
Tử Nguyệt sốt cả đêm, hắn không ngủ cả đêm để chăm nom cô.
Sáng sớm thấy cô tỉnh, vầng trán xinh đẹp mát mẻ trở lại hắn mới yên tâm.
Cô mở đôi mắt mơ màng, dần dà có tiêu cự.
Thấy hắn ngồi ở đầu giường, bộ dạng tiều tụy nhìn cô thì Tử Nguyệt mới bừng tỉnh.
Cô vươn tay muốn sờ gương mặt hắn, hiểu ý hắn liền cúi xuống cho cô sờ sờ, ngoan như cún con.
"Sao anh thức sớm thế?" Giọng cô buổi sáng nghe rất đáng yêu.
Hắn dụi dụi gương mặt vào tay cô, giống làm nũng, hắn đáp: "Đêm qua em sốt, cảm thấy đỡ hơn nhiều chưa?"
"Ơ, em thấy bình thường mà?" Cô tự sờ lên trán mình, nhiệt độ ổn định.
Vũ Nghiêm nghe vậy mới nở nụ cười dịu dàng, hắn hôn lên má cô, sau đó đáp: "Khoẻ mạnh là tốt, anh tắm rồi đến công ty một lát.
Có việc cần xử lý."
"Được."
Vũ Nghiêm đi rồi, cô lại chui vào trong chăn định ngủ tiếp.
Mấy ngày này Tử Hạo về nhà ông bà nội chơi, thằng bé vui vẻ đến mức không nhớ nhung gì cô.
Lúc trước Tử Hạo là đứa trẻ rất thích quấn mẹ, vậy mà...
Cô nghĩ nghĩ sau đó mỉm cười lắc đầu, quả nhiên chỉ là một đứa nhỏ cần yêu thương.
Di động đúng lúc vang lên, Tử Nguyệt mới với tay mở lên xem.
Là tin nhắn của số điện thoại nạc danh, nội dung như sau: "Tử Nguyệt em đã quên cha em chết thảm như thế nào rồi hay sao?"
Kèm theo đó là hình ảnh máu me, cô biết a Lực muốn chơi chiêu bài cúi với cô.
Cũng được để cô xem anh diễn giỏi tới mức độ nào.
Năm xưa cô đã có ý định chôn vùi tất cả mọi chuyện, là anh ép cô phơi bày mọi thứ ra ánh sáng, vậy cũng đừng trách cô vì sao không nói đến tình nghĩa.
"Gặp nhau đi."
Tử Nguyệt nhắn tin xong, giả vờ ngủ để đánh lừa Vũ Nghiêm.
Đợi hắn đi tới công ty, cô mới chọn thời cơ thích hợp rời khỏi nhà.
*
Quả nhiên người liên lạc với cô là a Lực, anh ta lần này đã biết kiềm chế mình