Âu Viêm rời khỏi thư phòng.
Lúc này, trong thư phòng lạnh lẽo chỉ có cô và hắn, bầu không khí cực kì quỷ dị.
Ngón tay trỏ của Vũ Nghiêm chảy đầy màu tươi, hắn không màn đến nó, cứ mặc cho nó chảy lên nền gỗ sang trọng.
"Tử Nguyệt trừ khi tôi muốn cô chết, bằng không cô không có cách nào chết được đâu." Giọng hắn lạnh nhạt nhìn cô tuyên bố.
Tới bây giờ, Tử Nguyệt mới bắt đầu dè chưng người đàn ông ở trước mặt.
Hắn không giống với Vương Triết Nam tuy lạnh lùng nhưng cũng có chút động tâm với chuyện người khác nói.
Còn Vũ Nghiêm hắn bình thường đã khiến người ta lạnh sống lưng, nhưng suy nghĩ của hắn cũng thật khó đoán khiến cô phải sợ, sợ rằng hắn lại nghĩ ra cách gì để vùi dập con mồi của mình.
"Tay của anh hai đang chảy máu, cần em giúp anh băng bó chút không?" Cô nhất thời không biết nói gì nữa, lãng sang một chuyện không liên quan.
Vũ Nghiêm giơ ngón tay đang nhiễu nhão máu tươi lên trước mặt cô, hắn nhàn nhạt nói: "Ba năm trở lại đây cô là người đầu tiên khiến tôi đổ máu.
Tử Nguyệt cô chính thức trở thành đồ chơi của tôi rồi đó.
Tôi...!Sẽ chơi cho chết cô."
"Vì sao chứ? Vì sao lại là tôi." Cô nhíu mày tỏ thái độ bất mãn hỏi lại.
Vũ Nghiêm cười trào phúng, đáp rằng: "Nhìn thấy cô vùng vẫy, tôi rất thích."
Vũ Nghiêm không bắt cô tiếp đàn em của hắn nữa, bỏ đi một nước sau khi nói chuyện xong.
Tử Nguyệt coi như là thoát được một kiếp nạn, mọi thứ đi xa khỏi kế hoạch của cô.
Tử Nguyệt chưa bao giờ nghĩ, trên đời lại có người như hắn, thâm sâu, khó đoán.
Cũng mấy tháng trôi qua cô ở nhà Vũ Nghiêm, ngoại trừ hắn kiếm chuyện trêu chọc cô thì Tiểu Mỵ Mỵ cũng là một vấn đề lớn.
Cô ta hình như là trèo được lên giường của hắn rồi, nên cứ lên mặt, chủ yếu là muốn đá cô đi càng sớm càng tốt.
Tử Nguyệt cảm thấy cô ta hết giá trị lợi dụng, càng giữ lại càng phiền phức tới việc làm của cô thôi.
Buổi sáng tinh mơ, Tử Nguyệt đã dậy nấu thức ăn sáng, sau đó mang tách cafe sớm lên phòng cho hắn.
Hôm nay là cuối tuần nên Vũ Nghiêm không có ra ngoài.
Lên đến phòng ngủ của hắn thì thấy cửa không khoá, còn hở một khe hở lớn nên cô đã đi vào luôn.
Vũ Nghiêm vừa tắm xong cũng vừa vặn cô bước vào, Tiểu Mỵ Mỵ nằm ở trên giường lớn toàn thân không một mảnh vải.
"Cô vào phòng không biết gõ cửa hả?" Hắn buông câu hờ hững rồi đi lại tủ quần áo thay đồ.
"Thật xin lỗi vì em thấy cửa để hở cho nên mới vào.
Cafe sáng của anh ạ." Tử Nguyệt vẫn tử tế nói với hắn, chỉ cần hắn không chọc, cô vẫn sẽ đàng hoàng với hắn.
Vũ Nghiêm lấy một cái áo thun màu trắng trong tủ, ngang nhiên cởi bỏ áo choàng tắm trước mặt cô.
Cả cơ thể trần như nhộng đập vào mắt Tử Nguyệt, cô cũng là con gái nói không có xúc cảm là nói dối.
"Em để cafe trên bàn." Giọng cô run run.
Vũ Nghiêm