Thứ Sáu hôm đó, Tôn Trác Vũ dậy thật sớm, gọi cả Mao Hâm cùng Lộ Trạch dậy, Mao Hâm ngáp mấy cái, “Bây giờ mới sáu giờ…Không cần đi sớm như vậy đâu…..”
Tôn Trác Vũ đẩy cậu ta vào nhà vệ sinh, “Hai ngươi cũng phải ăn mặc thật đẹp vào, nhất là mày đấy, đừng có ăn mặc tùy tiện.”
Mao Hâm cười nói: “Ơ thằng này, là mày tỏ tình chứ có phải là tao đâu.
Tao không phải chỉ phụ trách đi cho đủ số lượng thôi à?”
Tôn Trác Vũ chẹp miệng, “Thế cũng phải đẹp.”
Lộ Trạch từ từ nhắm hai mắt tựa vào tường, Tôn Trác Vũ ở dưới giường gọi cậu, “Sư phụ à, ngài mau tỉnh dậy đi.”
Lộ Trạch vẫn từ từ nhắm hai mắt, buồn ngủ không chịu nổi, “….
Tao không cần ăn diện cũng rất tuấn tú rồi, ăn diện lên sẽ lấn án mày đấy.”
Mao Hâm cười ra tiếng, Tôn Trác Vũ chỉ vào cậu, tức giận: “Ỷ mình đẹp trai nói gì cũng được hả, quá kiêu ngạo!”
Lộ Trạch nở nụ cười, cuối cùng cũng mở mắt ra, với tay lấy điện thoại, không có tin nhắn của Lương Tiêu.
Bọn họ đã hẹn gặp nhau ở cổng trường, không biết giờ này Lương Tiêu dậy chưa nữa.
Cậu rửa mặt xong liền nhắn tin cho Lương Tiêu: [Anh Tiêu, dậy chưa?]
Lương Tiêu: [Dậy rồi]
Lộ Trạch cười nhắn lại: [Thằng Vũ bảo ăn diện đẹp trai một chút]
Lương Tiêu: [OK]
Lộ Trạch nhìn chằm chằm tin nhắn “OK” này rồi nở nụ cười.
Thật ra cậu nói đùa thôi, nhưng Lương Tiêu lại có thể xem cậu là khách hàng, vô cùng kính nghiệp.
Lộ Trạch: [Anh ăn sáng không? Muốn tôi mua đồ ăn sáng ở căng tin cho luôn không?]
Lương Tiêu: [Được, cảm ơn]
Lộ Trạch cũng học theo anh: [Không cần ngại, uống sữa đậu nành hay là sữa bò]
Lương Tiêu: [Sữa đậu nành đi]
Lộ Trạch: [OK]
Tuy nói là không ăn diện, nhưng Lộ Trạch cũng không ăn mặc quá tùy ý.
Cậu mặc một chiếc áo thun rộng rãi in hình hoa, quần thường màu trắng có hai cái túi bên cạnh, một đôi giày thể thao thoải mái, cuối cùng là đội thêm cái mũ lưỡi trai.
Lúc Tôn Trác Vũ ra ngoài cùng cậu không khỏi thở dài, “May là hai chúng ta không thích cùng một kiểu, không thì không biết tao sống thế nào nữa đây?”
“Mày thích mấy chị gái mà.” Mao Hâm nói.
“Đúng vậy….” Tôn Trác Vũ đột nhiên phản ứng lại, nhìn Lộ Trạch, “Không đúng, Lương Tiêu cũng lớn hơn mày, từ bao giờ mày lại thích người lớn hơn vậy?”
Lộ Trạch xoay xoay điện thoại.
Cậu thích con gái quả thật cùng tuổi thì tương đối nhiều nhưng con trai không giống con gái….
Cậu còn nghiêm túc tự hỏi một lúc, lại nhận ra có gì đó không đúng, từ lúc nào cậu lại thích con trai vậy?
Lộ Trạch cười lắc lắc đầu, bắt đầu huýt sáo.Mạnh Thiến với bạn cô còn đang sắp xếp đồ đạc, nói ăn sáng ở ký túc xá xong mới ra tập trung.
Ba người đi ăn sáng ở căng tin, Tôn Trác Vũ còn cố ý nói qua kế hoạch tỏ tình vào buổi tối một lần nữa, nhìn qua vô cùng căng thẳng.
Lộ Trạch mua bữa sáng cho Lương Tiêu về, Tôn Trác Vũ vẫn còn đang thao thao bất tuyệt, Lộ Trạch cười nói: “Thả lỏng đi, đàn chị cũng thích mày mà, mày không cần quá căng thẳng đâu, ban ngày cứ chơi hết mình là được.”
“Ê Trạch, đây là cho bạn trai mày sao?” Mao Hâm hỏi.
“Ừ.”
“Tri kỷ quả nhỉ.”
Lộ Trạch lại chẹp miệng, “Nói như kiểu trước kia tao không tri kỷ ấy.”
Mao Hâm đè thấp giọng, “Trước kia đối tượng của mày đều là con gái, tao cử nghĩ là yêu đương với con trai thì sẽ không giống vậy.”
Lộ Trạch sửng sốt một chút, “Có cái gì không giống nhau sao, đều giống nhau hết mà.”
Thật ra cậu cũng không biết có phải là giống nhau không nữa, dù sao cũng đều là đối tượng, cho dù không giống thì cũng không khác nhau nhiều.
Lộ Trạch thở dài trong lòng, cảm giác từ khi chia tay với Hàn Tĩnh đã xảy ra rất nhiều chuyện ngoài ý muốn.
Nói chuyện yêu đương nhiều như vậy rồi, nhưng cậu cũng không ngờ có một ngày cậu sẽ có ‘bạn trai’.
Mấy người tụ tập ở cổng trường, Lương Tiêu cũng đã tới, là đón xe tới.
Anh vừa xuống xe thì mọi người đều ngây ra, ngay cả Lương Tiêu cũng sửng sốt một chút.
Lộ Trạch nhìn thấy Lương Tiêu vừa đẹp trai vừa ngầu chỉ cách vài bước nữa, áo thun rộng rãi, quần thường, giày thể thao, mũ lưỡi trai, quả thực chính là…..
“Đậu má! Đồ tình nhân kìa!” Mao Hâm nói thay Lộ Trạch.
“Hai người cũng quá đáng lắm rồi đó.” Tôn Trác Vũ đánh giá hai người bọn họ, “Biết hai người là người yêu rồi, không cần ăn mặc rõ ràng như vậy đâu.”
Lương Tiêu đến gần nói: “Bọn tôi….
Không có bàn qua, trùng hợp thôi.”
“Thế này cũng quá trùng hợp rồi đấy.” Mạnh Thiến cười nói.
“Đúng rồi,” Tôn Trác Vũ nói, “Nào có chuyện trùng hợp đến vậy chứ.”
Lộ Trạch lấy lại tinh thần, ho nhẹ hai tiếng, chuyển đề tài, “Anh chưa gặp bạn của đàn chị đúng không?”
Mạnh Thiến vội vàng giới thiệu, “Đây là bạn tôi, tên Lữ Huyên, mấy cậu đừng gọi đàn chị nữa, cứ gọi tên là được rồi.”
Lữ Huyên với Lương Tiêu chào hỏi nhau, Tôn Trác Vũ gọi xe đến, mấy người ngồi lên xe.
Mao Hâm ngồi ghế phó lái, Tôn Trác Vũ với hai bạn nữ ngồi giữa, Lộ Trạch với Lương Tiêu ngồi hàng cuối cùng
Sau khi lên xe Lộ Trạch đưa bữa sáng cho Lương Tiêu, nhỏ giọng nói: “Hình như tôi chưa nói với anh là tôi định mặc gì phải không?”
“Không có, ” Lương Tiêu nói, “Cậu chỉ bảo tôi mặc đẹp