Sau khi ăn xong, Lương Tiêu và Lộ Trạch cùng đi đến ga tàu điện ngầm.
Lộ Trạch đút hai tay vào trong túi, nhìn Lương Tiêu cười nói, “Hôm nay cảm ơn anh.
Không cần tiễn đâu, sau này lúc rảnh có thể tìm anh nói chuyện phiếm chứ?”
Lộ Trạch hỏi một cách rất hào phóng, hoàn toàn không có ý gì khác, Lương Tiêu nói: “Được.”
Bỗng nhiên Lộ Trạch tiến tới hai bước, vươn tay ra trước mặt Lương Tiêu búng một cái, “Được là được rồi.
Anh Tiêu, anh tuyệt đối là người bạn ngầu nhất mà tôi từng gặp.”
Cậu nói xong lại vui vẻ lùi về phía sau hai bước, nói với Lương Tiêu một câu “Đi đây” rồi đi xuống cầu thang.
Lương Tiêu đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm hướng Lộ Trạch vừa rời đi, không rõ vì sao Lộ Trạch luôn luôn nói anh ngầu, cũng không biết hai người họ trở thành bạn bè bằng cách nào.
Lộ Trạch vừa mới về tới kí túc xá đã bị Tôn Trác Vũ và Mao Hâm chặn ở cửa.
Lộ Trạch đóng cửa, tựa lưng vào cánh cửa, “Gì vậy? Bắt trộm à?”
Hai người đứng trước mặt đánh giá cậu từ trên xuống dưới, Mao Hâm nói: “Hai đứa tao cứ tưởng mày uống nhiều mới không về được, không uống nhiều à?”
Lộ Trạch chậc chậc, một tay đẩy bả vai tách hai người họ ra, chen vào giữa, “Yên tâm đi, tao ổn rồi.”
“Không giận nữa à?” Tôn Trác Vũ hỏi.
“Không buồn bực nữa à?” Mao Hâm hỏi.
“Nhanh như vậy đã nghĩ thông rồi à?” Tôn Trác Vũ lại hỏi.
Lộ Trạch cởi áo khoác, bất lực nói: “Tao cũng có nghĩ quẩn đâu.”
Tôn Trác Vũ và Mao Hâm liếc nhau một cái, rõ ràng đều nhìn thấy sự khiếp sợ trong mắt đối phương, chuyện này có thể nghĩ thoáng nhanh như vậy à?
“Không phải, Trạch à, mày đừng cố tỏ ra không sao”, Tôn Trác Vũ nắm lấy vai cậu từ phía sau, “Không chịu được thì không chịu được, không cần che giấu trước mặt bọn tao.”
Lộ Trạch nhìn cậu ta một cách kì lạ, “Mày bị sao đấy? Chia tay thôi mà có gì phải nghĩ quẩn?”
Tôn Trác Vũ thấy cậu như vậy cũng không thể nói thêm gì nữa, chỉ vỗ vai cậu càng thêm nặng nề.
Lộ Trạch nhìn về phía Mao Hâm, “Mao Mao, nó bị sao vậy? Sao lại kì lạ như vậy?”.
Mao Hâm cũng đến vỗ vai cậu, không nói gì.
Mặt Lộ Trạch hiện rõ vẻ khó hiểu, dứt khoát mặc kệ hai người họ.
Cậu tắm lại thêm lần nữa, sau đó lại giặt sạch ga trải giường, sau khi phơi xong thoải mái nằm trên giường.
Bà chủ Từ gửi cho cậu một tin nhắn: [Anh chàng đẹp trai, ngày mai tôi sẽ gửi cậu ít trái cây.]
Lộ Trạch lười biếng trả lời: [Có phải lại do nhà bà ăn không hết không?]
Bà chủ Từ: [Thông minh quá, tôi còn cố ý thêm một vài nải chuối cho bạn gái cậu ăn.]
Lộ Trạch biết ngay bà ấy muốn nói tới chuyện này, rất bình tĩnh trả lời: [Không có bạn gái, bà cho anh già đẹp trai của bà ăn đi.]
Một lúc lâu đối phương mới trả lời: [Không phải cậu rất thích cô bạn gái này sao? Sao lại chia tay rồi?]
Lộ Trạch: [Tôi thích thì có ích gì chứ, người ta có thích tôi đâu.]
Bà chủ Từ lạnh lùng trả lời một từ: [Ồ.]
Lộ Trạch chậc chậc, không lâu sau đối phương lại nói: [Tôi đã gói xong rồi, lười tháo ra lại lắm, cậu chia cho các bạn học khác ăn đi nha.][1]
Lộ Trạch thở dài thườn thượt.
Vốn dĩ cậu cho rằng sau trận cười vui vẻ kia đã không còn buồn bực gì nữa, bây giờ xem ra chỉ là không cảm thấy ấm ức như lúc trước thôi chứ buồn bực vẫn còn buồn bực.
—
Ngày hôm sau, khi Lộ Trạch vừa vào lớp đã nhận ra cả viện hẳn là đã biết tin cậu và Hàn Tĩnh chia tay.
Tầm mắt tất cả mọi người đều lặng lẽ rơi trên người cậu.
Lộ Trạch vẫn như thường lệ, đi thẳng xuống mấy hàng ghế cuối ngồi xuống.
May mắn là cậu và Hàn Tĩnh chỉ là chung một viện chứ không phải chung lớp, nếu không chắc không cần phải học tiếp môn này nữa, còn chưa đủ thú vị cho bọn họ.
Mao Hâm nói nhỏ bên tai cậu: “Đám người này chỉ có đồn đại là nhanh.
Hôm qua mày nghỉ học mà đã có tin đồn là mày không chịu nổi kích thích khi chia tay nên không muốn gặp Hàn Tĩnh”.
Lộ Trạch gật đầu, “So với tao tưởng tượng còn đỡ hơn một tí.
Tao còn tưởng sẽ có tin đồn tao uống rượu khóc rống lên ở kí túc xá, sau đó uống đến mức ngộ độc rượu phải đi bệnh viện rửa ruột.”
Tôn Trác Vũ ở bên cạnh không nhịn được cười, “Không đến mức không đến mức, không khoa trương như vậy, nhiều nhất là nói đêm qua mày uống say còn chưa tỉnh thôi.”
Cả buổi sáng trong lớp học chuyên ngành Lộ Trạch không nghe được mấy chữ, cũng không phải là cố ý không nghe, chỉ là không tập trung được, cứ luôn thất thần.
Lúc ăn cơm trưa còn gặp mấy người thân thiết ngồi cạnh, vây quanh cậu, “Ê Trạch, có chuyện gì vậy? Mày với Hàn Tĩnh chia tay thật à?”
Lộ Trạch cúi đầu gặm đùi gà, “Còn có thể chia tay giả được à?”
“Không phải, hai bọn mày thế này cũng đột ngột quá, hai ngày trước không phải vẫn còn rất tốt à?”
“Đúng đó, với lại mày đối xử với Hàn tốt thế cơ mà? Sao cô ấy lại chia tay với mày chứ?”
Lộ Trạch tiếp tục gặm đùi gà, “Tao chia tay cô ấy”.
“Trời, tại sao vậy?”
Lộ Trạch vừa định mở miệng, vừa ngẩng đẩu lên thì nhìn thấy Hàn Tĩnh và Khưu Ninh đứng xếp hàng lấy cơm cách đó không xa.
Mọi người thấy Lộ Trạch không nói lời nào, cũng theo tầm mắt cậu nhìn qua.
Bên tai Lộ Trạch truyền đến đủ loại tiếng hít vào cùng với âm thanh đè nén “đậu móa”.
“Đây là tình tiết máu chó gì vậy…”
“Cô ấy có nhìn thấy anh Trạch không?”
“Hình như không…”
Bọn họ vẫn chưa biết chuyện Hàn Tĩnh và Khưu Ninh, đơn giản chỉ là cảm thấy Lộ Trạch vừa ra ngoài đã gặp được người yêu cũ là chuyện vô cùng máu chó.
Ánh mắt Lộ Trạch vẫn nhìn chăm chăm vào hai người họ, rõ ràng biết là không nên nhưng vẫn không nhịn được muốn nhìn.
Khưu Ninh chỉ vào một món ăn rồi nói gì đó với Hàn Tĩnh, Hàn Tĩnh cười mỉm, sau đó lại kéo tay Khưu Ninh đi về phía trước.
Lộ Trạch cúi đầu gặm tiếp đùi gà đang ăn dở, lại dùng sức kéo một cái, đoạn xương gà trực tiếp bị cậu kéo đứt.
Lộ Trạch bưng đĩa đứng dậy nói, “Đi thôi.”
Chẳng bao lâu Tôn Trác Vũ và Mao Hâm đuổi theo từ phía sau,