Thời gian thấm thoát thoi đưa, chẳng mấy chốc đã sắp tới giao thừa.Từ trước đến nay kỳ nghỉ đông luôn quá ngắn, ngay sau khi học sinh được tự do, bọn họ bắt đầu đếm ngược ngày được nghỉ.Ba mươi tết càng ngày càng gần, mẹ Thành bắt đầu chuẩn bị một loạt đồ tết, vậy mà Thẩm Vân Hề vẫn không nhận được tin tức gì của bố mẹ.Bố mẹ cô vẫn chưa trở lại, lẽ nào gia đình cô không thể đoàn tụ vào giao thừa năm nay? Thẩm Vân Hề kìm nén không được nữa, cô gọi điện thoại hỏi bố mẹ có sắp xếp về ăn tết được không.Thành Ngự vừa đẩy cửa vào đã thấy Thẩm Vân Hề ngồi bên cửa sổ và ngơ ngác nhìn ra ngoài, cô ngồi yên không nhúc nhích, toàn thân toát ra một loại cảm giác u buồn.“Sao vậy?”Cánh tay Thành Ngự vòng qua bả vai Thẩm Vân Hề, cô vội vàng thu hồi những suy nghĩ trong lòng rồi quay sang nhìn cậu.Thẩm Vân Hề không nói lời nào, Thành Ngự lẳng lặng chờ, rất lâu sau cô mới yếu ớt mở miệng.“Bọn họ không về… Giao thừa năm cuối cùng trong thời học sinh của tớ mà bọn họ vẫn bận rộn. Trước kia bọn họ không như thế, bây giờ không ai muốn về gặp tớ cả…”Thành Ngự nhanh chóng hiểu “bọn họ” là ai, cậu nhỏ giọng an ủi: “Năm nay cô chú bận rộn công việc, cho nên mới phải tạm thời để cậu sống ở đây. Cậu là con gái bảo bối của bọn họ, làm sao bọn họ lại không muốn về ăn tết với cậu được. Cậu đừng suy nghĩ lung tung.”Thấy vẻ mặt cô tràn đầy tủi thân, Thành Ngự giả vờ nói: “Chẳng lẽ cậu ghét bỏ nơi này? Cho nên mới không muốn ăn tết cùng nhà tớ? Haizzzz, cũng đúng thôi, ngôi nhà nhỏ của tớ khiến cậu phải chịu thiệt rồi.”“Ai bảo cậu thế?” Thẩm Vân Hề thở phì phò tức giận đập một cái vào người Thành Ngự, “Cậu cố ý chế nhạo tớ!”Thành Ngự yên tâm hơn khi thấy vẻ mặt Thẩm Vân Hề không còn buồn bã rầu rĩ, cậu nhẹ nhàng nhéo má cô: “Nếu không phải thế thì Hề Hề chứng minh cho tớ nhìn đi, cậu đừng suy nghĩ nhiều, chúng ta hãy đón tết thật vui vẻ.”Đêm giao thừa, không ai có thể thức trắng đêm, khi tỉnh dậy thì một năm mới đã bắt đầu.Đi chúc tết vào mùng một đầu năm là một chuyện vô cùng lúng túng với Thẩm Vân Hề.Bố Thành và mẹ Thành hỏi cô có muốn đi cùng hay không, đây đều là họ hàng bên nhà chú Thành, với lại bọn họ không biết cô là ai, nếu đi cùng thì lại phải giải thích phức tạp, cho nên cô lúng túng lắc đầu từ chối.Ba người nhà họ Thành cũng nghĩ tới vấn đề này, khi nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của Thẩm Vân Hề, cả nhà đều cùng nhau cười.Cuối cùng bố Thành dẫn Thành Ngự đi chúc tết, còn mẹ Thành và Thẩm Vân Hề thì ở nhà, hai người ngồi cắn hạt dưa đợi mọi người đến chúc tết.Nếu phải ra ngoài ăn cơm, bố mẹ Thành sẽ không để Thẩm Vân Hề ở nhà một mình. Cho nên mấy ngày liên tiếp, Thẩm Vân Hề toàn ở nhà người lạ vui chơi giải trí, mỗi lần đi là ở đó cả ngày, vì vậy mà thời gian trôi qua cũng khá nhanh.Mùng tám, tạm thời không phải ra ngoài làm khách. Khi thấy vẻ mặt Thẩm Vân Hề tựa như cuộc sống không còn gì luyến tiếc, Thành Ngự bèn đề nghị cô gọi thêm mấy người bạn để đi cùng nhóm ba người bọn cậu ra ngoài ăn bữa cơm, đồng thời hít thở không khí cho thoải mái.Ở đây Thẩm Vân Hề không có mấy bạn bè, cho nên cô chỉ gọi Hà Hủ.Đây là lần đầu tiên cô đi ăn cơm cùng nhóm bạn Thành Ngự, nhưng ngẫm lại cô còn có Hà Hủ đi cùng, bữa cơm này sẽ không đến nỗi quá ngượng ngùng.Tại phòng riêng trong nhà hàng, Hạng Cần, Trần Tư Duy và Hà Hủ đã tới trước. Khi Thẩm Vân Hề và Thành Ngự vừa bước vào cửa, Hạng Cần lập tức gõ bàn la hét ——“Kinh chưa, kinh chưa? Thành Ngự nhà chúng ta cuối cùng cũng chịu dẫn bạn gái loli đi cùng…”“Haizzz —— lại còn nắm tay nhau nữa kìa, bọn họ đúng là dính nhau như sam. Tốt xấu gì cũng phải suy nghĩ cho mấy đứa cẩu độc thân quý tộc như bọn tôi chứ…”“Loli, cậu có em gái hay bạn bè nào xinh như cậu không? Giới thiệu cho tớ một người…”Thẩm Vân Hề: “…….” Từ khi nào thì cô có thêm cái biệt danh “loli” này???Hạng Cần nói nhiều như đít vịt, Thành Ngự không nhịn được nữa, cậu duỗi chân đạp bạn mình một phát: “Mấy ngày không thấy là cậu lại ngứa da hả? Mau mau vào nhà vệ sinh xả sạch nhân phẩm của mình đi.”“Đừng để ý đến cậu ta.” Trần Tư Duy nói với Thẩm Vân Hề, sau đó quay sang nhìn Hạng Cần đang đứng bên cạnh mình, “Ngay đến anh em tốt cũng không chịu nổi cậu, vậy cô gái nào chịu nổi cậu?”“Này này Trần Tư Duy, cậu vừa vừa phai phải thôi, dù gì chúng ta cũng đang đứng trước mặt chị dâu, cậu có thể chừa lại cho tôi chút mặt mũi không?”“Cậu làm gì có mặt mũi mà chừa!”Hạng Cần: “………….”“Ha ha ——” Thẩm Vân Hề bật cười, hai người bọn họ tranh cãi đúng là thú vị.Có người dở hơi như Hạng Cần nên bữa cơm này rất vui vẻ, thỉnh thoảng Thẩm Vân Hề cũng nói một hai câu, Hà Hủ thì cười không khép miệng.Thấy Thẩm Vân Hề thoải mái như vậy, khuôn mặt Thành Ngự cũng giãn ra. Chỉ có điều cô ngồi cách mình hơi xa, sơ sót này khiến Thành Ngự không vui cho lắm.Cơm nước xong xuôi, Hạng Cần đề nghị đi hát karaoke, Thành Ngự nói bữa ăn hôm nay cậu mời, còn bây giờ cậu và Vân Hề có việc đi trước.Hạng Cần nghe xong lập tức không vui, Trần Tư Duy biết đôi tình nhân này muốn thế giới của hai người, cậu bèn kéo Hạng Cần và gọi Hà Hủ rời đi.“Trần Tư Duy, cậu làm gì vậy? Á… cậu kéo tôi làm cái gì?”“Đầu cậu là đầu heo hả? Thành Ngự muốn hẹn hò, cậu đi theo làm gì? Ăn cơm chưa no hay sao, bây giờ còn muốn ăn thêm một bát thức ăn cho chó…”Ba người dần dần đi xa, Thẩm Vân Hề bị từ “hẹn hò” kia làm cho nóng mặt, cô cúi đầu di di mũi chân rồi hỏi, “Giờ về nhà hả?”Thành Ngự đang định mở miệng thì điện thoại trong túi quần đổ chuông —— mẹ cậu gọi điện tới.Nghe xong điện thoại, Thành Ngự nhìn Thẩm Vân Hề và nói: “Mẹ gọi điện tới hỏi chúng ta có muốn tới nhà cô út đánh bài không, nhưng tớ từ chối rồi.”“Cậu không đi?”“Năm nào cũng tụ tập một chỗ