Hà Hủ ở trong ký túc xá của trường, còn nhà của những nữ sinh cùng lớp khác đa phần đều nằm ngược hướng với nhà Thành Ngự.Tuy có một nữ sinh về cùng với Thẩm Vân Hề, nhưng cô bạn ấy đi chung có nửa đoạn đường, vì thế hơn nửa lộ trình về nhà chỉ có một mình cô.Tự mình đi nhiều ngày như vậy, Thẩm Vân Hề đã rất quen với đoạn đường này, đồng thời cũng đã quen đi một mình.Muốn về nhà thì nhất định phải đi qua đoạn đường vắng vẻ ít dân, cho nên sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối, ngoại trừ tốp năm tốp ba học sinh thì đoạn đường này rất ít người qua lại.Đèn đường được thắp sáng, tuy nhiên công viên bên cạnh lại hơi tối.Lúc này trời cũng đã muộn, trong công viên lập loè ánh đèn và thưa thớt người đi dạo. Bốn phía công viên được bao quanh bởi cây cối và hoa cỏ, những chùm đèn màu lam nhạt được đặt cách xa nhau, ánh sáng mập mờ khiến không gian xung quanh càng thêm u ám.Thẩm Vân Hề ôm mấy quyển sách trước ngực, cô rảo bước thật nhanh, ánh mắt không ngừng quan sát bốn phía.Từ nhỏ Thẩm Vân Hề đã được giáo dục cẩn thận nên ý thức về an toàn rất mạnh mẽ, lên cấp hai cô còn được học một năm Tae Kwon Do. Tuy không quá giỏi nhưng cũng coi như có “món nghề” phòng thân, tay chân linh hoạt có lực, không đến nỗi yếu ớt như liễu rủ trước gió.Cuối cùng cũng đi qua rừng cây tối đen như mực, Thẩm Vân Hề thoải mái tăng tốc độ bước chân.Phía đằng xa bỗng có người đang tiến lại gần, Thẩm Vân Hề tưởng người di dạo nên không để ý cho lắm, nhưng người kia càng đi đến gần thì càng có xu hướng muốn lao thẳng về phía cô, đã thế ánh mắt đối phương còn nhìn cô chằm chằm.Thẩm Vân Hề giật mình sợ hãi, bước chân tự động chuyển hướng về phía bên phải. Vì nơi này không có đèn đường nên cô không thể nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông kia.Thấy Thẩm Vân Hề muốn đi đường vòng, hắn ta đột nhiên tăng tốc tới gần. Lần này Thẩm Vân Hề có thể chắc chắn mục tiêu của đối phương chính là mình.Tốc độ di chuyển của gã đàn ông rất nhanh, trong lòng Thẩm Vân Hề cực kỳ hoảng loạn, cô dùng sách ném về phía ông ta, sau đó lập tức xoay người bỏ chạy.Bốn bề vắng lặng, gió đêm gào thét trước mặt, phía sau lưng là tiếng bước chân ngày một gần của người đàn ông xa lạ.Từng bước từng bước, khoảng cách giữa hai người dần dần thu hẹp.Chưa bao giờ Thẩm Vân Hề gặp phải tình huống như này, sự sợ hãi khiến các giây thần kinh trên người cô kéo căng thành một đường thẳng, ngay đến hô hấp cũng trở nên dồn dập. Cô chỉ biết liều mạng chạy, chạy đến nỗi hai chân có cảm mất hết sức lực.Thẩm Vân Hề không biết mình đã chạy được bao lâu, liệu đã được một phút chưa?Cô không biết nữa, cô chỉ cảm thấy thời gian trôi rất nhanh, mà người khiến cô sợ hãi đã gần trong gang tấc.Ngay tại thời khắc cánh tay bị người đàn ông bắt được, một tiếng thét chói tai bật ra ngoài như phá tan cổ họng.Cơ thể Thẩm Vân Hề phản ứng nhanh hơn ý thức, cô phản xạ tránh khỏi bàn tay của người đàn ông, sau đó giơ chân đá về phía đối phương.Do hoảng loạn nên Thẩm Vân Hề chỉ đá trúng sườn người kia, hơn nữa chân của cô còn không có lực, không đủ làm đối phương đau đớn. Hắn ta đau đớn kêu lên một tiếng rồi càng điên cuồng xông tới tóm Thẩm Vân Hề.Thẩm Vân Hề nhanh chóng né người, lúc chuẩn bị chạy tiếp thì cô mới phát hiện ra hai chân mình đã không còn sức lực. Cô cố gắng chạy thật nhanh, một bước, hai bước…Mắt thường cũng có thể nhìn ra tốc độ của cô càng ngày càng chậm.Gã đàn ông lại tới gần, trên gương mặt xấu xí là nụ cười vặn vẹo vì được như ý muốn. Khi hắn tóm được Thẩm Vân Hề thì bất ngờ có một người vội vã chạy tới, người kia giơ chân đạp mạnh vào người gã đàn ông,