Điếu thuốc tàn bên ly cà phê cạn, khói thuốc nghi ngút bốc lên như làn sương mờ mịt che đậy đi khuôn mặt thẫn thờ, nhiều suy nghĩ của Vương Dực Quân, tàn thuốc trên tay anh đỏ rực, ánh mắt nghĩ ngợi nhìn về xa xa.
Bên tai anh văng vẳng câu nói của Tô Hiểu Lâm: “Dực Quân anh không được làm điều gì có lỗi với em đâu đó…”
Đứa bé tới bất ngờ khiến cả Vương Dực Quân và Diệp Băng Băng nhất thời trở nên mơ hồ, vô định nhưng anh cũng không thể phủ bỏ đi trách nhiệm, đẩy nó cho một mình chị gánh.
Anh sẽ phải nói gì với Hiểu Lâm?
Rõ ràng anh đã chờ suốt ngần ấy năm chỉ để mong cô ấy quay về, hai người sẽ bên nhau, sống cuộc sống bình yên và hạnh phúc.
Anh sắp làm được rồi, vậy tại sao lại có đứa bé lù lù xuất hiện?
Nên trách số phận lạ lùng hay trách duyên tình hẩm hiu… Anh thật sự bất lực, chán chường và mâu thuẫn.
Có tiếng gõ cửa khiến anh giật mình cắt đứt bao suy nghĩ, Diệp Băng Băng bước vào, nhìn đến cái bụng ngày càng to ra trên cơ thể chị khiến anh lại thêm mơ hồ, mông lung.
Tâm hồn phiêu diêu trong mộng, giọng nói hờ hững: “Khuya rồi em tới đây có việc gì không?”
Đôi chân Diệp Băng Băng chầm chậm bước tới, đưa về phía anh một gói bánh hạt dẻ vẫn còn nóng hổi, mỉm cười nhẹ, xua đi bầu không khí ngượng ngùng trước mắt: “Em biết anh thích bánh hạt dẻ nên đã mua một ít.”
Tay run run Vương Dực Quân nhận lấy, lòng nao nao với bao nghi hoặc: tại sao chị ấy biết sở thích của anh? Đến ngay cả Tô Hiểu Lâm cũng chưa từng để ý đến sở thích vặt vãnh này.
Vậy chị ấy…
Ánh mắt chị là một khoảng trống không tên, đôi môi mỉm cười đôn hậu, thâm tâm chị thầm hiểu anh đang nghĩ gì, chị có chút chạnh lòng và xót xa, có thể chị như cơn gió thoảng qua cuộc đời anh, mà đã là gió thì vô hình vô dạng, anh không nhớ cũng là lẽ tất nhiên.
Chị không có quyền và cũng không có tư cách oán trách.
Có lẽ vậy…
Diệp Băng Băng không còn cười, từng câu từng chữ như tự đè nặng lên ngực mình, không dễ chịu chút nào: “Dực Quân anh không cần hiểu nhầm hay để ý gì đâu? Em chỉ muốn là thời gian chúng ta ở bên nhau cho dù là vì đứa bé thì cũng nên quan tâm đối phương thêm một chút, anh yên tâm em tự biết giới hạn.”
Mắt anh lướt qua chị nhìn xa xăm, giọng nói có chút trầm mặc xuống: “Diệp Băng Băng chúng ta cùng nhau ăn đi.”
Chị ngạc nhiên đến sượng người, ánh mắt vẫn còn ngác ngơ, đầu theo vô thức gật gật: “Được thôi.”
Gỡ lớp giấy bọc bên ngoài, mùi hạt dẻ quyện cùng bột mì thơm phức thoang thoảng bên khoang mũi, nhân đậu xanh mềm nhuyễn, cắn một miếng hoà tan trong miệng, cảm giác khoái cảm vô cùng.
Tay cầm chiếc bánh tròn trịa trên tay, Vương Dực Quân khẽ cắn miếng nhỏ vừa ăn, ánh mắt anh dè chừng liếc nhìn ngang, cô gái bên cạnh rốt cuộc khiến anh không kìm chế được cảm xúc, cứ như đứa trẻ lâu ngày khát tình thương, trong thoáng chốc vỡ oà.
Vương Dực Quân hơi nghẹn ngào hỏi: “Sao em biết anh thích ăn bánh hạt dẻ?”
Bị hỏi bất ngờ Diệp Băng Băng hơi luống cuống, chỉ có thể dùng tạm nụ cười để dần che lấp đi, nuốt ực miếng bánh trong miệng xuống rồi đáp: “Em có nghe cô giúp việc nói qua.”
Lí do không thể nào chính đáng hơn… rõ ràng là nói dối lòng mình vậy mà chị vẫn có thể nói một cách thuận miệng tới như thế, rõ ràng chị đã dành thời gian bốn năm đại học để làm cuộc nghiên cứu tổng thể về nam sinh mang tên Vương Dực Quân, rõ ràng chị đã từng thử qua rất nhiều vị bánh hạt dẻ để tìm ra hương vị thích hợp với anh.
Vậy mà tại sao đến sau cùng vẫn không thể nói ra được lòng mình?
Có lẽ đây chưa phải là thời điểm thích hợp… Chị chỉ có thể thầm nghĩ vậy.
Thái độ hờ hững tận sâu đôi mắt anh khiến chị dễ nhận ra,