Thìa mật ong đặc quánh tan dần trong hơi nước ấm, ly nước chuyển sang màu vàng óng ánh, hương thơm ngọt mát êm dịu phảng phất theo làn hơi bốc lên, mọi hành động của chị mỗi lúc một thành thạo, hơn nữa tỉ lệ 2/4 giống với hương vị mà anh thích.
Mặc dù lòng buốt đắng, rối ren nhưng miệng chị vẫn cố gắng nở nụ cười, tỏ ra bản thân không hề quan tâm đến, chỉ là chính đôi mắt chị phản bội lại chị, tận sâu trong đôi mắt ấy có thể nhìn thấy được sự mâu thuẫn, u uất, cô đơn và hiu quạnh.
Nỗi lòng chị như ly nước ấm trong suốt, chỉ cần ai đó nhắc tới cái tên Tô Hiểu Lâm tự nhiên bị khuấy thành màu đặc ngầu miên man.
Nếu nói là chị thiếu tự tin so với cô ấy… Thì cũng đúng, chị lấy cái gì mà bì lại được với người ta.
Tô Hiểu Lâm vừa xinh đẹp, tài năng lại là người nặng tình trong nỗi lòng Vương Dực Quân, cũng chỉ có cô ấy mới khiến được bản mặt sắt lạnh lẽo của anh thay đổi, cũng chỉ có cô ấy mới khiến anh say khướt nhiều đêm dài rồi gọi tên trong tinh thần không tỉnh táo.
Giật mình ra khỏi suy nghĩ mông lung, chị cảm thấy da thịt ở ngón tay mình bỏng rát, một cuồng đỏ hiện lên rõ rệt, bất giác chị theo phản xạ mà kêu lên nhè nhẹ: “Á…”
Đang định quay lên phòng, Vương Dực Quân vội vàng chạy xông tới khi nghe thấy tiếng kêu, bộ mặt lo lắng, nắm lấy đôi bàn tay đỏ hây của chị xả dòng nước lạnh ào ào lên đó, miệng xút xoa, dòng nước như cuộn bay cơn nóng rát, làn da chị dần trở lại cảm giác êm dịu, tinh thần chìm đắm trong mộng say.
“Tâm trí em để đi đâu vậy? Sao lại để bỏng như này.”
Đó là lời quở trách nhưng chị lại xem nó chính là lời mắng yêu thương, xuất phát từ sự lo lắng mà anh dành cho chị.
Chị thật sự không muốn phản ứng lại, cứ im lìm ngoan ngoãn nằm gọn trong đôi bàn tay chắc nịch ấy.
Một lúc sau, vòi nước ngừng chảy, anh đỡ chị ngồi xuống bên ghế, với trên cửa tủ cao lấy ra một típ thuốc mỡ trị bỏng, nhẹ nhàng và cẩn thận bôi lên vết da đỏ ửng trên bàn tay trắng nõn của chị, thi thoảng lại chu đôi môi thổi phù mấy hơi, xoa dịu cơn đau.
“Được rồi, em lên phòng nghỉ ngơi đi.”- Vương Dực Quân nói.
“Nhưng mà… nước nóng mật ong.”
“Cứ để đó lát tôi tự mình uống.”
Đôi chân Diệp Băng Băng nặng nề lên từng bậc cầu thang, cái bụng bự khiến đôi chân chị nhấc lên xuống khó khăn, thân thể lại mệt mỏi, mấy đêm liền chị trăn trở không ngủ được.
Mở cửa phòng bước vào, vừa lúc có cuộc gọi tới, là một số lạ, nhưng vừa nhấc máy chị đã nhận ra chất giọng nam quen thuộc, ấm áp và ngọt ngào, là anh ấy.
Châu Tử Du.
“Băng Băng, là anh đây.
Lần trước gặp em vội quá quên xin số vô tình hôm qua anh gặp Bành Bội Bội nên lấy từ cô ấy.
Em thế nào? Vẫn ổn chứ!”
“Vẫn ổn…Còn anh.”
“Vẫn vậy thôi! Mấy ngày nữa em có rảnh không? Anh có thứ muốn cho em xem.”
“Thứ gì vậy?”
“Bí mật, gặp rồi em sẽ biết.”
“Được.”
Cuộc điện thoại dứt, Diệp Băng Băng khá tò mò về thứ mà Bạch Tử Du nói đến, trước nay anh ta vẫn luôn là chàng trai biết cách làm phụ nữ vui, trái ngược với bộ mặt tản băng ngàn năm không tan Vương Dực Quân.
Chị cũng chẳng hiểu nổi trái tim mình nữa, tại sao không yêu một người hiền lành, ấm áp như đàn anh mà lại phải đâm đầu vào kẻ máu lạnh vô tình như người chồng hiện tại.
Có lẽ mọi thứ đều tuân theo sự sắp đặt sẵn của số phận…
Đang nghĩ ngợi thì bỗng nhiên chuông điện thoại lại đổ