“Em đứng dậy trước đi, chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Giọng Vương Dực Quân hắt hiu, ánh mắt đượm buồn né tránh đi đôi mắt tuyệt vọng của Tô Hiểu Lâm, nhẹ nhàng đỡ cô ấy dậy, kéo theo vali rời khỏi công ty từ sớm, tùy tiện ghé vào một quán cà phê bên đường.
Họ ngồi đối diện nhau, nhìn nhau rất lâu, nhưng không nói với nhau câu nào, Tô Hiểu Lâm vẫn chờ đợi, chờ đợi lời giải thích của người đàn ông đối diện.
Rõ ràng bọn họ đã chờ nhau ba năm, ba năm để được ở cạnh nhau, vậy tại sao khi sắp sửa đạt được ý nguyện anh lại chùn bước, nỡ rũ bỏ đi tất cả kỉ niệm của ngày xưa ấy.
Năm năm bên nhau, nói dài cũng không quá dài nhưng cũng không phải là thời gian ngắn, cho dù là tình yêu cách biệt hai bờ đại dương nhưng Vương Dực Quân vẫn luôn giữ thói quen chọn đúng thời điểm lịch trình nghỉ ngơi để tranh thủ gọi cho Tô Hiểu Lâm, chưa bao giờ cô dám nghĩ anh sẽ buông lơi.
Cuộc sống Tô Hiểu Lâm ở nơi đất khách thật sự chẳng dễ dàng gì, nhất là sống trong giới showbit phức tạp, lại là người da màu hiển nhiên bị coi thường trên đất nước Mỹ hoa lệ.
Họ bảo người Trung Quốc đại lục dã tâm, họ nói người da màu không bao giờ chiến thắng được người da trắng bọn họ.
Cho đến khi nổi tiếng rồi, trong showbit bắt đầu chia luồng giai cấp, bọn họ thậm chí cô lập Tô Hiểu Lâm, cô thấy mình lạc lõng, có đôi khi cũng muốn từ bỏ tất cả để quay về bên Vương Dực Quân, nhưng chỉ vì một chút không nỡ vứt bỏ công sức bấy lâu nay gây dựng, đến lúc trở về anh lại trở nên lạnh nhạt vô tình, ngồi trước mặt nhau mà như người dưng nước lã.
Dòng suy nghĩ bị cắt đứt khi cô phục vụ đi từ trong bước ra: “Hai vị muốn dùng gì?”
Không nhìn đến menu, Vương Dực Quân gọi đồ theo bản năng, giọng anh trầm ấm như tiếng dương cầm bay bổng: “Cho tôi một cà phê, một sinh tố dâu ít đường không đá.
Cảm ơn.”
Anh vẫn nhớ cô thích sinh tố dâu ít đường không đá, bao năm buôn ba trên đất Mỹ, Tô Hiểu Lâm đã thử tìm đến rất nhiều quán cà phê đi tìm hương vị quen thuộc ấy nhưng lại chẳng nơi đâu có điều mà cô muốn.
Chỉ khi thực sự về đây, ngồi cùng anh, uống thức uống do chính anh gọi, cô mới ngỡ như hương vị này không có gì đặc biệt mà chính vì uống cùng người đặc biệt mà thôi.
Giọng run run Tô Hiểu Lâm hỏi: “Anh vẫn còn nhớ sao?”
“Ừm… Chỉ là thói quen thôi.”
Khoé môi nhếch lên nụ cười tuyệt vọng, nếu không phải chính tai mình nghe mấy lời ấy từ miệng anh thốt ra thì Tô Hiểu Lâm thật sự không dám tin đó là những điều anh dành cho cô.
Trước đây anh đâu có như thế.
Cho dù là cả thế giới quay lưng lại với cô anh vẫn xù lông nhím lên bảo vệ, giọng anh trầm ấm, dịu dàng, vỗ về biết bao nhiêu.
Sau ba năm xa cách anh lại trở nên hờ hững.
Tô Hiểu Lâm nhìn Vương Dực Quân, đáp lại cô là ánh mắt vô định nhìn xa xăm ngoài cửa sổ, hơi lạnh toả ra ngày càng rõ rệt, nó khiến trái tim Hiểu Lâm hơi run run.
“Dực Quân có phải có chuyện gì xảy ra với anh không?”
“Không có gì cả.”
“Vậy tại sao