“Sao cậu lại ở đây?”- Diệp Băng Băng vẫn chưa hết sững sờ, hỏi Bành Bội Bội.
“Là chồng cậu bảo tới tớ đây.”
Vương Dực Quân!
Đôi mắt ngạc nhiên đến mức giãn hết độ to của đồng tử, nhìn người đàn ông lịch lãm đang say sưa trò chuyện ở giữa gian chính căn phòng.
Khuôn mặt anh vẫn lạnh, lời đáp ngắn gọn, bờ môi mấp mé nhưng không cười, anh trong đôi mắt chị là sự ấm áp, như tia nắng duy nhất sưởi ấm thân thể chị giữa tiết trời đông lạnh lẽo.
Anh tinh tế hơn chị nghĩ.
Bất giác suy nghĩ khiến chị thầm mỉm cười.
“Xem cậu kìa, cảm động tới mức phát khóc luôn rồi ấy chứ!”- Bành Bội Bội trêu chọc.
Đúng là trên khoé mi Diệp Băng Băng lưa thưa mấy hạt nước mắt.
Chỉ ai trải qua rồi mới hiểu cảm giác được người mình thích quan tâm sẽ như thế nào.
Đó không phải là thứ cảm giác chân thực mà cũng không phải giả trân, chỉ là không có cách nào diễn tả thành lời.
“Đâu có! Tụi mình qua bên đó ngồi một lát đi, chân tớ sắp gãy làm đôi luôn rồi đây này.”- Diệp Băng Băng tìm cơ hội đổi chủ đề.
Hai cô gái ngồi cạnh nhau bên chiếc bàn tròn gần cuối góc phòng, ánh mắt đảo nhìn xung quanh đưa ra mấy lời nhận xét, bữa tiệc này chủ yếu là đàn ông, doanh nhân thành đạt, đi cạnh đã có vợ nếu không cũng là bồ, đáng tiếc nó dập tắt đi cái ảo tưởng cưa cẩm đại gia của Bành Bội Bội.
“Từ bao giờ mà cậu lại có ý định cưa cẩm đại gia thế? Không giống với phong cách của cậu.”- Diệp Băng Băng dốc ly nước cam uống một ngụm rồi hỏi.
Bành Bội Bội chống tay lên cằm, ánh mắt ghen tỵ nhìn sang cô bạn thân, vẻ mặt rõ khổ: “Từ ngày chồng cậu đưa thiệp mời tớ tới bữa tiệc này.
Thực ra tớ cũng muốn làm bà hoàng một lần trong đời.
Giống như cậu vậy, lơ mơ lại hốt được cục vàng, độp cái nhảy lên làm bà chủ của cả một tập đoàn lớn.”
Cái giá phải trả cũng không hề nhỏ.
Ngay từ đầu nó đã không phải là tự nguyện, cũng chẳng ai nói được thời gian sẽ là bao lâu, đi được trong bao xa.
Cũng chẳng biết chị đã phải trả cho cuộc đánh cuộc đỏ đen ấy bao nhiêu nước mắt.
Cũng không ai biết đằng sau hai chữ “bà hoàng” này có biết bao nhiêu đêm chị thao thức.
Chị cũng chẳng phải vì cái danh “bà chủ tập đoàn lớn” hay gì cả mà chỉ đơn giản muốn bên cạnh người mình yêu thương, sống cuộc sống thật bình dị, giản đơn vậy là đủ.
Ánh sáng chuyển sắc màu tím, trên sân khấu chính một cặp nam nữ MC bước ra, tuyên bố bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Mở đầu bữa tiệc sẽ có màn phát biểu của người nhà họ Vương, đang chăm chăm nhìn trên sân khấu chứa ánh đèn sáng tím rực rỡ để xem chồng mình phát biểu thì đột nhiên có giọng nói quen thuộc văng vẳng bên tai Diệp Băng Băng, cự li rất rất gần.
“Đi thôi!”
“Đi đâu… chứ?”
Câu hỏi còn chưa ra khỏi cửa miệng đã bị ánh mắt lạnh của anh làm cho câm nín, chị nhìn thấy dòng chữ in hằn trên vầng trán cao cao ấy: em quên những gì bà dặn rồi sao?
Ò… phải rồi, bà đã từng nói hôm nay là dịp thích hợp để công khai thân phận phu nhân tổng giám đốc và là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Vương Thụ.
Có điều chị đã xuất hiện cùng anh như này không phải đã là ngầm thừa nhận rồi hay sao?
Vương Dực Quân chủ động ghé sát tai Diệp Băng Băng thì thầm: “Ở đây chủ yếu là tai mắt của bà nội cả đấy.
Nếu em không muốn bà lao thẳng tới đây thì nhanh chóng hợp tác đi.”
Cũng đúng một chủ tịch mang tiếng cáo việc