“Cẩn thận một chút…”
Chị lao đao, suýt nữa ngã chềnh ềnh ra đường, cũng may anh nhanh tay đón lấy.
Đôi mắt chị sáng rực khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc áp sát mình, không kìm được cảm xúc chị cúi nhẹ người hôn lên đôi môi anh, chị nghe rõ nhịp thở ấy, chị biết được anh vẫn đang bên cạnh mình.
Nụ hôn sâu, sâu tới mức không thể nào tiến xa hơn nữa, chị điên cuồng, nồng nhiệt, cơn thú tính trong chị bộc bạch thấy rõ, chị thô bạo, giận giữ như để trút bỏ bao ấm ức vừa qua.
Thân thể chị run lên bần bật, theo nụ hôn mà quyện sâu vào sát thân thể anh.
Ban đầu anh còn hơi ngờ ngợ nhưng cũng nhanh chóng đón nhận chị, họ thắm thiết, mãnh liệt; hai thân thể hừng hực lửa, hơi nóng phảng phất, k.ích thích d.ục vọng mãnh liệt.
Vừa dừng lại, chị tiếp tục nhào người về phía anh, tiếp tục hôn, dường như một thoáng chưa đủ để chị trút hận, chưa đủ để chị nói ra hết những ấm ức trong lòng.
Rồi bỗng nhiên chị vô tình đẩy văng anh ra, cánh tay chỉ trỏ thẳng vào mặt người đàn ông đối diện:
“Anh nghĩ anh là ai? Là ai mà cứ xuất hiện rồi đột nhiên biến mất trước mặt tôi vậy hả?”
Thì ra… Chị đang thầm oán trách, trách anh mấy ngày nay biến mất.
Anh định tiến đến gần chị hơn liền bị ánh mắt sắc bén như dao của chị làm cho run rẩy mà lùi bước.
“Anh vừa đi công tác ở Nhật quay về.”
Luồng men rượu trào ngược lên khiến chị ợ một hơi rõ to, ánh mắt đờ đẫn, giọng chị gắt lên:
“Anh là một tên lừa đảo khốn kiếp.
Anh lừa tôi yêu anh, lừa tôi nhớ anh, lừa tôi ỷ lại vào anh rồi lại đột nhiên biến mất, anh nói anh yêu tôi nhưng anh lại không hề nói với tôi một lời, làm tôi cứ sợ, sợ lần này lại bỏ lỡ anh.”
“Anh nghĩ mấy trò trẻ con kia là có thể lừa được tôi sao? Anh nằm mơ đi.
Chẳng qua là vì tôi không thể nào quên đi được anh, chẳng qua là vì tôi thấy thương hại anh, chẳng qua là vì tôi quá ngu ngốc, lúc nào cũng xem anh là trung tâm.”
Anh không màng bất cứ điều gì nữa, nhào tới ôm chầm lấy chị, âu yếm v.uốt ve mái tóc rối bời, ngọt ngào thì thầm vào tai chị:
“Em nói đúng anh là một kẻ khốn kiếp, rất khốn kiếp, không đáng để nhận được tình yêu của em.”
Chị vùng vẫy, dãi nảy lên:
“Tại sao lại không đáng? Ai cho phép anh có cái quyền sỉ nhục người tôi yêu như vậy hả?”
“Anh…”
“Anh cái gì mà anh… Người tôi yêu chỉ tôi được phép mắng mỏ thôi!”
“Phải, phải…”
Đột nhiên chị lại oà khóc, tiếng khóc xé lòng, tiếng khóc đau đáu hoà vào màn đêm tĩnh mịch.
“Tại sao chứ? Tại sao lúc em gần buông tay được thì anh lại xuất hiện? Tại sao khi em gần chấp nhận thì anh lại biến mất.
Rốt cuộc anh muốn cuộc sống em xoay vần đến bao giờ hả?”
“Xin lỗi, xin lỗi, sau này anh hứa, đi đâu hay làm gì đều sẽ báo lại với em.
Được không?”
“Bao ngày qua em luôn sống trong phập phồng lo sợ, sợ anh cứ như thế mà rời khỏi em, sợ anh bỏ mặc em, sợ không bao giờ gặp lại anh nữa.
Em chưa từng hận anh, mặc dù em rất muốn hận nhưng em không cách nào làm được.”
“Vậy thì em đừng hận nữa, chúng ta làm lại từ đầu, có được không?”
Chị gật đầu, mỉm cười trong giọt nước mắt: “Ừm…”
Hai đôi mắt họ dừng lại nhìn nhau trong mấy giây rồi chầm chậm