Gặp lại bà nội
“Anh không tìm được đứa bé đó cũng đúng thôi! Sau này cô ấy được một gia đình nhận nuôi rồi.
”
Là người ngốc cũng có thể hiểu ra hàm ý trong lời nói ấy.
Vương Dực Quân hơi run run, tê tái: “Em chính là cô bé đó sao?”
“Ừm…”
“Không…”
Lời nói còn chưa dứt ra khỏi cửa miệng Vương Dực Quân thì đã bị Diệp Băng Băng chặn đứng: “Ý anh là sao hả?”
“Hồi đó em mập mạp hơn bây giờ nhiều.
”
“Anh đang chê em đó sao?”
“Không, không, mập dễ thương…”
Phải, lúc đó, chị vừa rời xa vòng tay mẹ, vẫn còn đầy đủ lượng thức ăn dự trữ sau bao công sức mẹ nuôi nấng, nên còn bụ bẫm lắm.
Sau này, khi về Diệp gia, phải tự mình làm bao nhiêu công việc, đến ăn cũng không đủ no, thì tự nhiên lượng mỡ thừa nó phải làm việc, tản ra dần, rồi thành ra như bây giờ.
Chị vẫn ấn tượng về cậu bé ấy, người thấp bé, mặt mày ủ rũ, không nói, không cười, đôi mắt sắc bén nhưng lại chẳng có linh hồn, cứ mênh mông trong một khoảng trống đen mịt.
Không ngờ sau lời khích lệ ấy của chị lại khiến cậu bé có thể chuyển mình lớn tới như thế.
Có những cuộc gặp gỡ rõ ràng đã quen từ trước nhưng phải mất rất nhiều thời gian để nhận ra nhau.
Bữa ăn kết thúc khá muộn, Vương Dực Quân sau khi đưa Diệp Băng Băng trở về nhà, rồi cũng quay về biệt thự riêng.
Ngồi lặng bên khung cửa kính rất lâu, Vương Dực Quân cảm nhận thấy sự trêu đùa của số phận, bao năm qua anh vẫn luôn tìm kiếm cô gái ấy nhưng lại không ngờ cô ấy vẫn luôn bên cạnh anh, chưa bao giờ rời khỏi, chưa bao giờ anh nhận ra.
*****
Ngày nghỉ cuối tuần, Vương Dực Quân dẫn theo Diệp Băng Băng quay về trại trẻ, bao nhiêu cảm xúc ùa về trong chị.
Có lẽ, suốt cuộc đời chị sẽ không thể quên khoảnh khắc một mình theo bước chân sư thầy đi vào cánh cửa trại trẻ, có thể lúc đó chị vẫn rất nhỏ nhưng đủ hiểu được cảm giác bơ vơ, lạc lõng, đau lòng, và bất lực.
Chị cũng không bao giờ quên vào lúc được nhà họ Diệp nhận nuôi, ban đầu họ đối tốt khiến chị còn lầm tưởng rằng ông trời đang bù đắp cho chị một gia đình sau bao khổ đau, nhưng không ngờ, bọn họ chỉ đang nuôi chị như một bảo mẫu nhí trong tương lai cho con gái họ.
Kể từ sau khi Diệp Thanh ra đời, chị bị đẩy ra rìa, những công việc bắt đầu đổ dồn lên người chị, một cô bé mười ba, mười bốn tuổi bắt đầu phải học cách để tồn tại, để tránh né những trận đòn của mẹ nuôi.
Bất giác, những giọt nước mắt chị rơi ròng rã, khung cảnh ngày xưa cũ lũ lượt ùa về, khiến chị ngỡ tất cả chỉ như một giấc mơ vừa xảy ra ngày hôm qua.
Anh bước tới, choàng tay ôm lên bờ vai mỏng manh đang run run lên của chị, đầu chị dựa vào bầu ngực săn chắc da thịt của anh, vỡ oà mà khóc nức nở.
Cho đến khi mệt lử mới ngừng, chị đờ đẫn cứ dúi đầu vào bầu ngực săn mềm của anh, làm nũng giống hệt một chú mèo con bị thương, cần người dang tay bảo vệ, vuốt ve.
“Mọi chuyện đã qua rồi, sau này anh sẽ cùng em đi hết quãng đường này, không để em một mình phải chịu ấm ức nữa đâu!”
Chị thẫn thờ nhìn vô hướng, nhếch mép môi cười nhạt, giọng kể lể: “Em đã từng nghĩ bản thân mạnh mẽ lắm! Cho đến khi gặp