QQ của Giang Ảnh có bao nhiêu meme cà khịa cậu đều quăng hết vô mặt Thích Trục
[Lớp Trưởng]: Nghi ngờ các thứ.jpg
[Lớp Trưởng]: Hoá ra cậu chưa ngủ à?
Sau khi Giang Ảnh spam xong đống meme cậu mới nhớ ra, dựa theo logic lúc nãy mà nói thì đáng lý ra lúc này cậu hẳn là đang "ngủ".
Giang Ảnh: "..."
Ngủ cái rắm á.
Thích Trục gửi cả đống tin nhắn thế này, kể cả cậu đang ngủ cũng bị ồn tỉnh luôn.
[Lớp Trưởng]: [Chọt chọt]
[Lớp Trưởng]: Vừa đi đâu thế, sao mãi không trả lời tin nhắn?
[Krabby]: Nhìn cậu biểu diễn
[Krabby]: wonderful.jpg
[Lớp Trưởng]: Show truyền hình kia cậu không muốn đi à?
Giang Ảnh nghĩ bằng ngón chân cũng biết cái chuyện nghệ sĩ nào đấy có việc bận không đi được là lời dối trá. Cái show truyền hình kia muốn cọ nhiệt của《Đúng dịp tuyết rơi》thì có!
Dựa theo tính cách của Thích Trục mà nói, để cậu ta có thể lươn lẹo như thế thì chắc chắn là phía công ty cũng đã xác định chuyện này rồi.
[Krabby]: Đi chứ, sợ quái gì mà không đi.
Để hai người họ cùng tham gia, show truyền hình kia đừng hòng xây dựng bầu không khí năm tháng chảy trôi yên bình êm ả gì gì đó.
Những lúc như này, Giang Ảnh càng nhìn hình đại diện con chim cánh cụt mặc định của Thích Trục càng thấy ngứa mắt, cậu theo thói quen kiếm chuyện.
[Krabby]: Hừ, hình đại diện của cậu xấu quá!
[Lớp Trưởng]: Hửm?
[Lớp Trưởng]: Tôi cứ tưởng cậu không quan tâm nó chứ.
Giang Ảnh: "???"
Nhanh như chớp, Thích Trục chạy đi đổi cái hình đại diện mà anh đã dùng mấy năm trời thành một con chim cánh cụt khác cũng là do hệ thống của QQ đề cử, anh chọn con màu đỏ. Thậm chí Thích Trục còn nâng cấp tài khoản thành hội viên siêu cấp của QQ, thêm filter màu mè sặc sỡ cho hình đại diện, bling bling không ngừng.
Giang Ảnh: "..."
Vẫn xấu như cũ.
[Krabby]: Đẹp, đẹp vãi chưởng luôn.
[Krabby]: Bé khủng lòng toát mồ hôi.jpg
[Lớp Trưởng]: Muộn rồi, mau ngủ đi.
[Lớp Trưởng]: Người tí hon màu xanh lá ôm ôm.jpg
Giang Ảnh nhìn cái emoji xanh mát của hệ thống kia, bật cười.
Nếu cậu đã bị dọa tỉnh rồi thì Thích Trục cũng đừng mong được ngủ.
[Krabby]: Ngủ gì mà ngủ, tôi đến rồi nè, không phải cậu mới bảo muốn thảo luận kịch bản sao? Tôi sẽ dùng tình cảm mãnh liệt nhất để thảo luận kịch bản với cậu.
[Lớp Trưởng]: ...
[Krabby]: Hai chúng ta đêm nay đừng hòng ngủ nha.
*
Mười giờ sáng ngày hôm sau, Trần Sơ mới gọi điện thoại cho Giang Ảnh.
"Buồn ngủ..." Giang Ảnh mắt nhắm mắt mở nghe máy.
"Nói thật, cậu là thần tượng giỏi ngủ nhất mà anh từng thấy đấy." Trần Sơ uyển chuyển biểu đạt sự oán giận của mình, "Có nhớ buổi livestream phỏng vấn tuyên truyền cho bộ phim truyền hình của cậu vào chiều nay không đó?"
Chuyện phỏng vấn đương nhiên là Giang Ảnh nhớ. Nhưng do đêm qua cậu muốn làm phản Thích Trục nên lôi kéo anh thảo luận kịch bản đến khuya lắc khuya lơ.
Quân địch chết một ngàn thì quân mình cũng ngỏm tới tám trăm.
"Em tới liền đây." Giang Ảnh vươn vai xuống khỏi giường, vừa đánh răng vừa nhìn gương vuốt vuốt lại tóc. Xong xuôi cậu túm lấy một cái áo khoác rồi đi xuống lầu.
"Cậu mới trải qua cuộc sống về đêm đấy à?" trợ lý Trần nhìn quả đầu rối tung của Giang Ảnh mà dở khóc dở cười, "Ể, không đúng. Tối hôm qua không phải cậu đi ăn cơm với Thích Trục sao?"
"Một lời khó mà nói hết." Giang Ảnh kiếm một cái gương nhỏ, ngồi giày vò mái tóc của mình.
Chẳng hiểu sao trợ lý Trần lại nhớ tới việc mỗi ngày hai người đều cãi lộn, kết quả có hẳn huy hiệu bạn tốt của QQ, hắn cảm thấy chuyện này đúng là một lời khó mà nói hết.
"À phải rồi, có một show truyền hình..." trợ lý Trần nhớ ra chuyện khác.
"Thích Trục nói em biết rồi."
Trợ lý Trần: "Quả thực công ty đợt này xếp cho cậu nhiều việc quá."
"Em tự yêu cầu đấy." Giang Ảnh dựa lưng vào ghế xe, "Mẹ em bảo rồi, cái nhà này không nuôi mấy đứa rảnh rỗi vô tích sự."
Trần Sơ có lẽ đã hiểu rồi, vì không nuôi mấy đứa rảnh rỗi nên Giang Ảnh ở trong giới giải trí luôn cố gắng kiếm chuyện, không rảnh rỗi tí nào. Công việc chưa từng ngừng nghỉ, cãi nhau cũng chưa từng ngừng nghỉ. Tuy Giang Ảnh bị hắc đến là gay gắt nhưng quả thực nhiệt độ của cậu rất cao, cũng kiếm về cho công ty không ít tiền.
Tâm thái của người bình thường không đi nổi con đường hắc hồng này của cậu.
Trần Sơ chuyên tâm lái xe, Giang Ảnh ngồi ở ghế sau lượt xem tới một đoạn video của Thích Trục, cậu bật cười thành tiếng.
Video này là do blogger đăng. Thích Trục vừa mới nhận phim, lại còn là nam chính nữa, blogger đương nhiên phải xách quần chạy đến cọ nhiệt rồi.
Blogger nào đó: Chưa kể đến kỹ năng diễn xuất như thế nào, nhưng mà diễn viên đóng vai chính của bộ đại IP nào đó vừa lạnh lùng vừa chả hiểu phong tình gì cả! Người như thế này sao có thể diễn được Lạc Nam Kha của chúng ta?
Đoạn video này cắt ra ở một chương trình Thích Trục từng tham gia để tuyên truyền phim. Mấy chuyện như này Giang Ảnh đã thấy quá nhiều rồi, cậu vừa nhìn là biết diễn viên đóng nữ phụ trong bộ phim kia muốn dựa vào chương trình này để lôi kéo Thích Trục ké tí nhiệt độ, cơ mà cô làm thế nào cũng bị Thích Trục khéo léo tránh được.
Mãi đến tận khi tổ tiết mục thiết kế một trò chơi về sự ăn ý giữa các diễn viên, nữ minh tinh kia mới lựa được cơ hội, cô đứng trước bao nhiêu ống kính hỏi Thích Trục cảm thấy hôm nay mình như thế nào.
Câu hỏi này chả liên quan gì tới trò chơi cả, nhưng hỏi cũng đã hỏi rồi, không thể không trả lời được.
Chẳng ai ngờ Thích Trục ngừng lại hai giây rồi nói một câu: Màu son kia không hợp với cô.
Nữ minh tinh nào đó: "..."
Đoạn này đương nhiên sẽ bị hậu kỳ cắt bỏ, nhưng khó tránh kiếp bị leak, thế là blogger liền tung ra để kiếm nhiệt độ.
Nói thế nào thì đây cũng là lỗi của nữ minh kia, tự dưng đi hỏi câu không có trong kịch bản. Nhưng mà câu trả lời của Thích Trục quả thực rất gợi đòn.
"Đây là giọng của thầy Thích à?" trợ lý Trần hỏi.
"Ừa." Giang Ảnh ấn like video, "Scandal của thầy Thích đấy. Lúc cậu ta nghiêm túc nói lời thật lòng nhìn thú vị hơn bình thường nhiều, mấy cái này em phải lưu hết về."
"Bình thường cậu ấy nhạt nhẽo lắm à?" trợ lý Trần nhớ tới đánh giá của Giang Ảnh về Thích Trục bữa trước.
"Anh xem hình đại diện QQ của cậu ta là biết liền."
Lúc