Trong mắt trợ lý Trần, cảm xúc của Miêu Dã lúc này đang cực kỳ kích động, cậu ta vô cùng bi phẫn tranh thủ để đòi nhân quyền cho mình.
"Quá dữ luôn, ở ngoài hành lang cậu ta dữ với tôi thì thôi đi, tại sao lúc vào thử vai vẫn còn dữ như thế hả? Coi như tôi đã hiểu tại sao cậu ta lại hắc hồng rồi." Miêu Dã gào xong câu này, lo lắng nhìn ngó xung quanh, sau khi không thấy Giang Ảnh đâu cậu ta mới nói tiếp.
"Nói xong chuyện tiền công đã, rồi cậu kêu Giang tổng phải cho tôi tiền bồi thường tổn thất về tinh thần." Miêu Dã quệt mồ hôi, "Không phải tôi cố tình vòi tiền đâu, trước kia các cậu là đối thủ chắc cậu cũng biết, cậu ta như vậy cũng quá ác rồi. Bây giờ tôi vẫn đang kinh hồn bạt vía đây này, quá đau lòng luôn, cậu ta đều đâm thẳng vào nỗi đau của tôi, tôi phải đi nói chuyện với bác sĩ tâm lý đây."
Miêu Dã cúp máy, cậu ta dựa lưng vào tường, vừa ngẩng đầu lên liền đụng phải ánh mắt của trợ lý Trần.
"Người anh em, kiếm tiền khó khăn." Trợ lý Trần bước lên một bước, vỗ vỗ vai Miêu Dã, "Hơn nữa đây còn là tiền của Giang gia, vô cùng khó kiếm."
"Khó quá trời." Miêu Dã lắc đầu, thở dài một tiếng, "Tôi nhận việc này đơn giản là vì kiếm tiền rất nhanh thôi, thiếu chút nữa cậu ta khiến tôi bị PTSD (1) rồi."
(1) PTSD (Rối loạn căng thẳng sau sang chấn) là một rối loạn lo âu có thể phát triển sau một sự kiện kinh hoàng mà bệnh nhân chứng kiến hoặc trực tiếp là người trải qua sự kiện sang chấn đó. (Theo vinmec.com)
Hai người đều đang kiếm tiền của Giang gia nhìn nhau mỉm cười đau khổ, lời trong lòng chẳng cần nói ra, mỗi người đều tự hiểu.
*
Giang Ảnh mang theo tâm sự trong lòng, chạy tới đến nơi họp lớp cấp hai từ sớm. Bạn học mới lác đác đến được mấy người, mỗi người đều đang túm năm tụm ba cùng nhau trò chuyện.
Tề Tuấn tới rồi, mấy người Trịnh Nhân Nhân vẫn chưa tới. Giang Ảnh vào phòng, cởi mũ với khẩu trang ra, tìm chỗ ngồi xuống.
Cậu vừa tới, căn phòng vốn đã náo nhiệt lại càng ồn ào tợn.
"Giang Ảnh! Dăm ba bữa tui lại thấy cậu trên hot search, thân thuộc dữ luôn."
"Nào, Giang nhị thiếu ký tên cho tui cái nào, em gái chín tuổi của tui muốn có chữ ký của cậu."
"Mới chín tuổi không ngoan ngoãn làm bài tập còn đu idol cái gì chứ." Giang Ảnh cầm lấy thẻ ký tên từ tay bạn học cũ, nhanh chóng ký tên mình.
"Thích Trục không đến à?" Tề Tuấn hỏi, "Hồi cấp hai tao ngồi trước hai đứa mày, chúng mày ở đằng sau cãi nhau cả ngày, chả khác gì gà bay chó sủa."
"Chắc không đến đâu." Giang Ảnh lắc đầu, "Hôm đó tao gọi điện cho cậu ta, cậu ta bảo gần đây bận lắm."
"Đều là đại minh tinh, sao cậu ấy bận thế nhở." Tề Tuấn cảm khái một câu.
"Tao với cậu ta không giống nhau. Tao không có lý tưởng, hơn nữa tao có thể bình tĩnh vô lo sống không có lý tưởng." Giang Ảnh thản nhiên nói.
Quen nhau nhiều năm như thế rồi, nhìn Giang Ảnh lúc nào cũng "bình tĩnh vô lo", Tề Tuấn vẫn chẳng thể nào hiểu nổi: "Mày nói mày á, không không thích ca hát, không thích đóng phim, sao lúc