Lúc hai người về đến khách sạn của đoàn làm phim thì cũng đã muộn rồi. Mấy ngày không ở đây, Giang Ảnh vừa mở cửa phòng ra đã nghe thấy tiếng hỏi han của Dưa Nhỏ.
"Về rồi à." Dưa Nhỏ cảm nhận được có người lại gần nó.
Giang Ảnh càng nhìn càng thấy cái thứ thiểu năng trí tuệ này rất là vừa mắt, vậy nên cậu bỏ hành lý xuống rồi vỗ nhẹ đầu Dưa Nhỏ.
"Dưa Nhỏ đoán hôm nay tâm trạng của ngài khá là tốt, không còn sớm nữa, mau mau đi ngủ thôi." Dưa Nhỏ nhắc nhở.
Giang Ảnh bảo "Được", sau đó cậu nằm trên giường, bỏ điện thoại ra rồi bắt đầu cuộc sống về đêm của mình.
Đầu tiên, mở QQ, tìm đến lớp trưởng. Huy hiệu nói chuyện thường xuyên biến mất rồi, nhưng huy hiệu bạn thân vẫn còn. Không sao cả, đến cả người cũng là của cậu rồi, dăm ba cái huy hiệu nói chuyện thường xuyên lấy lại là được chứ gì.
[Krabby Mở Cờ Trong Bụng]: [Chọt chọt]
[Krabby Mở Cờ Trong Bụng]: Lớp trưởng ơi, đến bồi dưỡng huy hiệu nói chuyện thường xuyên nào.
[Lớp Trưởng]: [Chọt chọt]
[Lớp Trưởng]: Được rồi, ngủ sớm đi.
[Lớp Trưởng]: Ngày mai còn quay phim nữa.
[Krabby Mở Cờ Trong Bụng]: Phấn đấu.jpg, ngủ ngon nha.
Chắc giờ Tề Tuấn ngủ rồi, Giang Ảnh không đi làm phiền hắn nữa. Cậu mở app "Cãi Cọ" đã mấy ngày không vô, phải đi chào hỏi mấy người bạn của mình cái đã.
[Ông Chủ Cua Vui Sướng Ngất Ngây]: Đồ đệ ơi! Tui đi công tác về rồi nè!
[Cãi Cọ 3357868]: Trợn trắng mắt.jpg, còn chưa chịu ngủ!
[Ông Chủ Cua Vui Sướng Ngất Ngây]: Nhìn thấy ID của tui chưa?
[Cãi Cọ 3357868]: Ừ, thấy rồi, chúc mừng cậu.
[Ông Chủ Cua Vui Sướng Ngất Ngây]: Hì hì. Đồ đệ ơi, chuyện tình cảm của cậu xử lý thế nào rồi?
Dạo gần đây, điểm thầy trò của hai bọn họ tăng lên không ngừng. Dựa vào cách tính của hệ thống thì Giang Ảnh thấy có lẽ đồ đệ cũng sắp tốt nghiệp được rồi. Yêu cầu của cậu cũng chẳng cao, cậu lợi hại như thế này, đồ đệ mà dính được tí vía thì cũng coi như đã học thành tài rồi.
Sư phụ tốt nhất của "Cãi Cọ" vừa mới trở về đã quan tâm vấn đề tình cảm của đồ đệ nhà mình.
[Cãi Cọ 3357868]: Khá tốt
[Ông Chủ Cua Vui Sướng Ngất Ngây]: Đến mức nào rồi?
[Cãi Cọ 3357868]: Đang tiến triển, chưa đến mức như cậu nghĩ đâu.
[Ông Chủ Cua Vui Sướng Ngất Ngây]: Haiz, đồ đệ à, đừng bảo là cậu không được đấy nhé?
[Cãi Cọ 3357868]: ??? Mỉm cười.jpg
[Ông Chủ Cua Vui Sướng Ngất Ngây]: Đùa xíu thôi mà, cậu đừng giận. Cố lên nhé, tui đánh giá cao cậu.
[Cãi Cọ 3357868]: Phấn đấu.jpg
Mặc dù biết ngày mai còn phải làm việc nhưng mai Giang Ảnh có ít cảnh quay, cộng thêm việc mấy ngày rồi cậu không được vào "Cãi Cọ" luyện cơ tay nên cậu ngứa tay không chịu nổi. Bởi thế, cậu quyết định đi đánh mấy ván tìm cảm giác đã.
[Trái Chanh]: Chao ôi Cua nhát, lâu lắm rồi không gặp.
[Ông Chủ Cua Vui Sướng Ngất Ngây]: Chưa ngủ à?
[Trái Chanh]: Mấy bữa trước tui lại đi thanh minh giúp ông đấy, tui quả đúng là người tốt.
Đương nhiên Giang Ảnh biết chuyện Trái Chanh thanh minh giúp mình lần nữa, nhưng mà vẫn phải giả vờ giả vịt tí chứ.
[Ông Chủ Cua Vui Sướng Ngất Ngây]: Thế sao, tui chả biết gì cả.
[Trái Chanh]: Ở trong livestream của idol tui cơ hí hí. Ông cứ yên tâm, ông đã từng bảo vệ idol của tui nên tui không để bọn họ có suy nghĩ sai lệch nào về ông đâu.
[Ông Chủ Cua Vui Sướng Ngất Ngây]: Cười nhe răng.jpg
[Trái Chanh]: Chuẩn bị ngủ đây, ông chơi tiếp đi, tiên nữ như bọn tui không bao giờ thức khuya đâu.
[Ông Chủ Cua Vui Sướng Ngất Ngây]: Phì.jpg
[Trái Chanh]: À, đúng rồi, còn chuyện này nữa.
[Ông Chủ Cua Vui Sướng Ngất Ngây]: Hả?
[Trái Chanh]: Quà kỷ niệm năm nay ra mắt rồi, ông đừng quên đổi đấy.
[Ông Chủ Cua Vui Sướng Ngất Ngây]: Tui đổi lâu rồi, quên thế nào được mà quên. Nó là minh chứng của việc tui đã vượt mọi chông gai, dũng cảm quên mình, anh dũng gϊếŧ địch suốt thời gian qua, là huy chương danh dự của tui đấy.
[Trái Chanh]: Được rồi, câm miệng.
Bạn bè trong danh sách của cậu đã logout cả rồi, Giang Ảnh đi cãi thêm ba trận nữa, điểm tích lũy cũng tăng lên. Thi đấu xếp hạng mùa này của "Cãi Cọ" cũng đã dần đến hồi kết, thứ hạng của người chơi cũng dần cố định có vẻ cũng không có sự thay đổi gì lớn.
Người đứng đầu toàn app vẫn là Trái Chanh, Sunny xông vào top 5, bởi vì dạo gần đây Giang Ảnh bận nhiều việc, không có thời gian tích lũy điểm nên cậu miễn cưỡng lắm mới bảo vệ được vị trí của mình trong 10 thứ hạng đầu.
"Thứ hạng không đại diện cho thực lực, tui mạnh lắm đấy." Ông Chủ Cua đổi phần ký tên của mình trên giải đấu xếp hạng.
Khu yêu đương là cái khu Giang Ảnh chưa từng động đến ở khu đề tài. Hôm nay cậu bỗng cảm thấy về sau cái khu này có khi cậu cũng để lại dấu chân của mình.
Cân nhắc đến việc ngày mai còn phải làm việc, Giang Ảnh đành ngậm ngùi buông tha cho các cư dân mạng ở khu yêu đương. Cậu ấn nút chia sẻ thành tích lên Weibo, nói chúc ngủ ngon với Dưa Nhỏ rồi tắt đèn đi ngủ.
Ở trên hòn đảo nào đó, livestream của chương trình thực tế vẫn chưa kết thúc. Chủ tiệm đang tính đóng cửa thì bỗng có một vị khách đi tới
"Chào ngài, tiệm chúng tôi đóng cửa rồi, không thì ngài..." con gái của cư dân đảo khe khẽ nói.
"Làm phiền rồi, không phải tôi đến để mua đồ." người tới mang theo một cái hộp, sau khi lấy đồ ở trong hộp ra, người này mới hỏi, "Giang Ảnh có đây không, có người kêu tôi đưa cho cậu ấy cái này, bảo là phải giao gấp lắm."
Thiếu nữ ngơ ngác: "Sao cơ? Bọn họ đi từ lúc tối rồi..."
Đêm khuya, trong phòng livestream chỉ còn lác đác mấy cư dân mạng...
[Hàng chuyển phát nhanh của Giang Ảnh á? Ủa sao lại chuyển tới đây?]
[Trời ơi xấu vãi, đây là cái quỷ gì vậy?]
[Nhìn không yêu thương nổi luôn á, ổng mua cái quái gì thế?]
[Đêm hôm không ngủ được nên chạy vô phòng livestream xem thử, quả nhiên là có điều bất ngờ. Sao mà Tề tổng lại kêu người mang tới tận đây thế này ha ha ha ha. Nói chứ bây giờ tiểu Ảnh nhà tụi tui cũng về tới đoàn làm phim rồi á.]
[Xấu vãi chưởng, cơ mà này là cái gì á,sao tui thấy quen quen nhỉ.]
[Ê nhìn quen thiệt á, nhưng mà tự dưng tui không nhớ ra đây là cái gì.]
[@Giang Ảnh, quay lại đây lấy hàng chuyển phát nhanh của cưng đi nè há há há há há.]
[Cap lại một cái rồi đi tra thử, tui vô cùng tò mò, không biết thứ gì đây luôn.]
*
"Hôm qua em thức khuya à?" mới sáng ra Thích Trục đã chạy qua ăn sáng với Giang Ảnh.
"Em không." Giang Ảnh lắc đầu chẳng chịu thừa nhận.
"Có đấy." Thích Trục nhìn cậu chằm chằm.
"Được rồi, sao cái gì anh cũng biết thế?" Giang Ảnh đành thừa nhận, "Nói thử em nghe, anh còn biết cái gì nữa không?"
Trên điện thoại có thông báo mới, "Cãi Cọ" báo là ngày hôm qua cậu chia sẻ thành tích không thành công, hỏi là có muốn chia sẻ lại không. Giang Ảnh còn chẳng thèm xem lý do chia sẻ không thành là gì, cậu ấn "Đồng ý" luôn.
Chia sẻ thành tích lên Weibo thôi mà sao "Cãi Cọ" nó nhiễu sự thế không biết.
"Em có cái gì anh không biết à?" Thích Trục hỏi vặn lại.
"Nhiều phết đấy." Giang Ảnh mặc thêm cái áo khoác để chuẩn bị đi ra phim trường, "Anh cứ đào dần dần đi, anh mà đào ra được thì coi như em thua."
Sau khi ăn sáng xong, Giang Ảnh gửi tin nhắn cho Tề Tuấn bảo là mình về rồi, sau đó cậu đưa điện thoại cho trợ lý, theo Thích Trục đi làm. Phim truyền hình đã quay tới hồi kết, mâu thuẫn giữa nhân vật đã trở nên gay gắt, hầu như mỗi cảnh quay, mỗi câu thoại đều thử thách kỹ năng diễn xuất của diễn viên.
"Cảm xúc của cháu không ổn." đạo diễn xem video cảnh khi nãy rồi nói với Giang Ảnh, "Giờ quan hệ của hai đứa là kiểu đến chết mới thôi, cháu nên hận cậu ấy thấu xương chứ sao ánh mắt cháu nhìn cậu ấy lại mừng rỡ như thế hả?"
Giang Ảnh: "..." Xin lỗi ạ. Gần đây cậu vênh váo đắc ý quá, chỉ cần nhìn thấy Thích Trục thôi là lại thấy hơi phấn khích.
Thích Trục nhéo nhéo má Giang Ảnh. Nhan sắc của Giang Ảnh giống mẹ, làn da cậu dưới ánh nắng nhìn trắng mịn, lúc ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt cậu lóe lên sự tinh quái của người mới làm chuyện xấu xong đang vui vẻ mừng thầm.
"Anh làm gì đấy!" Giang Ảnh kháng nghị, cậu vỗ vỗ vào tay Thích Trục, "Đừng vội, em điều chỉnh trạng thái ngay đây."
Cũng may là trong khoảng thời gian này, Giang Ảnh đã tích góp được rất nhiều kinh nghiệm quay phim. Cậu tự điều chỉnh trạng thái của mình lại rồi tiếp tục quay, chẳng mấy chốc cảnh này đã đạt tiêu chuẩn. Sau khi đạo diễn hô "Qua", ánh mắt đau khổ thống hận của Giang Ảnh lập tức biến mất, cậu vui vẻ nhảy chân