Suốt một ngày, độ hot của chủ đề này ở trên Weibo vẫn chưa hạ nhiệt, chỉ cần cư dân mạng lên Weibo là biết ngay có minh tinh hắc hồng nào đó ở trên app khác tự mình chửi mình rất là dữ luôn.
Tới chiều, khi Giang Ảnh quay phim, cậu vẫn luôn cảm thấy có vô số ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, cậu làm bất cứ cái gì thì cũng bị người ta quan sát. Những ánh mắt ở khắp nơi kia như đang nói...
"Mau nhìn đi, chính là cậu ta đấy, tự mình chửi mình, quá tuyệt vời."
"Tuổi còn trẻ, tướng mạo đẹp, hoàn cảnh gia đình tốt, nói chuyện cũng có logic lắm mà sao lúc chửi mình lại hung hăng thế nhỉ?!"
"Anh Giang đỉnh thật, có thể co cũng có thể dãn, bất kể là với người khác hay với bản thân mình thì đều tàn nhẫn như nhau. Tui cảm thấy ảnh chắc chắn sẽ hot."
"Sống tỉnh táo quá chừng. Tôi còn có thể nói gì đây, tôi đã sống hơn bốn mươi năm rồi cũng chẳng đạt được tới trình độ này."
"Ê, quan hệ giữa Thích Trục với ổng khá tốt, tui cảm thấy có vẻ Thích Trục cũng không đơn giản đâu."
Giang Ảnh có biết bao nhiêu dưa của giới giải trí, cậu chưa từng nghĩ tới có một ngày mình lại biến thành miếng dưa trên tay những người xung quanh.
Trong lúc Giang Ảnh quay phim thì người đại diện cuối cùng cũng tỉnh lại từ trạng thái đờ đẫn rồi gọi điện cho cậu.
"Chúng ta có cần rút hot search không?" người đại diện dè dặt hỏi.
"Chị hỏi em?" Giang Ảnh sững sờ, "Các chị không phải dân chuyên hả?"
"Thật ngại quá." người đại diện nói chậm rì rì, "Bên quan hệ công chúng bảo là, trước giờ họ chưa gặp phải tình huống này bao giờ. Bọn họ bảo cái chuyện tự mình chửi mình này tuy hiếm thấy nhưng cũng không phải vấn đề gì to tát. Căn bản là việc cậu làm bị quá nhiều người chứng kiến nên bây giời bọn chị cũng không biết phải thanh minh cho cậu từ đâu. Thế nên là chị muốn hỏi ý kiến cậu đã."
Thích Trục ngồi bên cạnh lướt Weibo xem trò vui bỗng ho khan mấy tiếng. Giang Ảnh xoay đầu nhìn anh, chỉ thiếu điều viết hai chữ "nghi vấn" lên mặt.
"Anh không cười." Thích Trục còn chẳng chịu ngẩng đầu lên, "Anh đang lướt Weibo vô cùng nghiêm túc."
"Alo ạ?" Giang Ảnh lại tiếp tục nghe điện thoại, " Giờ rút hot search có tác dụng gì không?
"Thật ngại quá." người đại diện nói càng chậm hơn, "Không có tác dụng gì đâu, tất cả mọi người đều biết rồi."
Từ khi Giang Ảnh giúp Miêu Dã mắng minh tinh nào đó thì giữa hai người bọn họ thành lập một mối quan hệ hữu nghị. Buổi chiều hôm nay Miêu Dã chạy qua đây vô số lần để coi trò cười của anh Giang nhà cậu ta.
Lúc Miêu Dã mới chạy tới đã nghe thấy cuộc nói chuyện của Giang Ảnh với người đại diện, cậu ta bảo: "Mẹ em mới hỏi em là, có phải ở đoàn làm phim của con có một thằng ngốc tự chửi mình còn tàn nhẫn hơn cả người khác chửi không?"
"Thế thì rút cái gì nữa mà rút. Thôi cũng đừng thanh minh thanh nga gì cả, có tác dụng gì đâu chứ." Giang Ảnh từ bỏ rồi, "Tốn một đống tiền để cho bọn họ thấy chúng ta diễn trò hề hả? Cứ coi như tiết kiệm tiền đi."
"Thực ra cũng không phải chuyện gì xấu." dẫn dắt được nghệ sĩ như Giang Ảnh thì người đại diện của cậu cũng chẳng phải người bình thường. Sau mấy lần đối mặt với loại truyện này thì cô cũng chẳng còn đau lưng mỏi gối, cô bình tĩnh bảo, "Dù sao mỗi lần phim truyền hình của cậu phát sóng thì một đám người lại nhảy vào chê kỹ năng diễn xuất của cậu nát, lần này thì tốt quá, diễn viên tự mình ra tay luôn, cướp bát cơm của biết bao người, giỏi thế cơ mà."
"Anh Giang à." Miêu Dã cảm thấy nể Giang Ảnh vô cùng, cậu ta thành thật bảo, "Bọn họ nói đúng thật, cậu sống quá tỉnh táo luôn."
Buổi chiều hôm đó, có một nghệ thuật gia lớn tuổi không hiểu rõ sự việc, sau khi nhìn thấy chuyện này ở trên vòng bạn bè của Wechat thì kêu người đăng cảm nhận của mình lên Weibo...
@Vị Nghệ Thuật Gia Trứ Danh Nào Đó: Mặc mọi người đều cảm thấy buồn cười nhưng ở trong mắt đám người lớn tuổi chúng tôi thì đây là một chuyện rất tốt. Lớn tuổi rồi nên chắc góc nhìn cũng không thể giống với người trẻ tuổi. Tôi vẫn thường lo lắng rằng người trẻ tuổi quá xốc nổi, bởi thế nên sau khi biết chuyện này, tôi đã thấy được hi vọng ở trên đám người trẻ tuổi. Trong giới rất cần những diễn viên như thế để chấm dứt thói kiêu căng của những diễn viên trẻ. Cậu ấy rất tỉnh táo, biết suy ngẫm về chính bản thân mình, không chìm đắm trong những lời khen có cánh, không bị mất phương hướng trong hoàn cảnh phức tạp rối ren. Cậu ấy nhận thức rõ được những hạn chế của bản thân nên trong tương lai chắc chắn có cơ hội để phát triển, tiền đồ vô lượng.
@TMW - Xun đã ấn thích và chia sẻ bài viết này: Rơm rớm nước mắt.jpg
@TMW - Sunny đã ấn thích và chia sẻ bài viết này: Gào khóc nức nở.jpg
@T.ATW - Cố Vị đã ấn thích và chia sẻ bài viết này: Rơm rớm nước mắt.jpg
@Miêu Dã đã ấn thích và chia sẻ bài viết này: Doraemon giật mình.jpg
@Thích Trục đã ấn thích và chia sẻ bài viết này: Like.jpg
"Người khác nhìn trò cười của em thì thôi đi, anh còn vào góp vui cái gì chứ?" Giang Ảnh quăng điện thoại xuống bàn, vừa nãy cậu mới cầm chai nước đá nên tay trái lạnh buốt. Giang nhìn cái bộ dạng hả hê đắc ý của Thích Trục, trong lòng bỗng nổi ý xấu, cậu áp bàn tay lạnh buốt của mình lên cổ anh, "Nãy ai mới bảo với em là mình đang lướt Weibo vô cùng nghiêm túc hả?"
"Người khác có thể hóng chuyện thì có phải anh còn hóng được nhiều hơn không?" Thích Trục đưa tay lên xoa xoa tay trái lạnh buốt của Giang Ảnh.
Lòng bàn tay ấm áp của đối phương truyền độ ấm cho cậu, thoáng một cái, Giang Ảnh đã nguôi giận rồi, "Không còn nữa, em chỉ có mấy sở thích đó thôi, giờ có cái gì anh cũng biết hết rồi."
Giang Ảnh lại nói: "Ước mơ của em không lớn, sở thích cũng không nhiều. Thi thoảng đi thu thập scandal trong giới, đánh giá năng lực cãi nhau của người xung quanh, ghép trận ở trong "Cãi Cọ", giờ còn có thêm cả anh nữa. Ngoài ra thì em chẳng còn sở thích nào khác."
"Em muốn cho anh gặm thêm mấy miếng dưa nữa lắm." Giang Ảnh ủ ấm xong rồi mới rút tay về, "Nhưng mà hết rồi, hết sạch sành sanh luôn."
"Thế nào cũng còn thôi." Thích Trục nói một cách chắc chắn, "Em xem, lúc trước em bảo với anh là em chẳng thích dùng "Cãi Cọ" đâu, sau đó niềm vui bất ngờ đến rồi."
"Hết thật mà." Giang Ảnh khẳng định, "Anh à, con người phải biết thỏa mãn. "Niềm vui bất ngờ" đến một, hai lần là đủ rồi, đâu ra mà đòi lắm thế?"
Thích Trục không phản biện nữa, Giang Ảnh cũng chẳng biết là do anh phục hay là do