Khóa cửa phòng, đem mình ngăn cách với thế giới bên ngoài, sau đó thác loạn khóc rống một trận.
Khi Nhậm Sâm thấy, phương pháp đơn giản mà cô gái dùng để phát tiết tâm tình.
Tránh khỏi lần nữa nhấc lên sóng gió, Thích Huyền cố ý tìm Tạ Miểu, lại thuận đường mang giùm Tạ Miểu và Lục Y Ti đi chung với nhau, cùng chạy tới nhà Thịnh Đản.
Một nhóm người, ngồi trên hàng ghế ngăn cách phòng bếp và phòng khách, mắt thấy Thịnh Đản buông tha giày xéo bột mì ngược lại bắt đầu không ngừng pha coffee.
Tương đối cho rằng giới diễn viên nghệ sỹ hỗn độn kia giỏi về mặt khống chế cảm xúc của chính mình, bây giờ Lục Y Ti không có biện pháp kiềm lại oán giận, từ một khắc bước vào nhà của Thịnh Đản, miệng của cô không dừng qua, "Tớ đã sớm nói qua, anh ra cũng là người đàn ông hèn hẹn, cho dù có, giống hai chúng ta mua vé số nhiều năm như vậy liền cái giải thưởng an ủi người cũng không trúng qua, cũng tuyệt đối không có vận số gặp may. Tùy Trần chính là kẻ hèn hẹ tức chết điển hình! Bởi vì hàng kia là chị dâu tương lai của anh ta, còn anh trai anh ta ngăn trở tần số tình địch cực lớn đến điện thoại di động, anh ta càng giành càng mạnh hơn, cái loại đồ ăn ôi thiu đó cũng thành miếng mồi ngon. Cậu thì sao? Toàn bộ chính là không có thủ đoạn không có tính chất! Bày ra một bộ mặc kệ, cậu làm sao thì tớ tại chỗ chờ tình trạng cậu hiền lành, hữu dụng sao? Nói khó nghe, cậu đối với anh ta mà nói, chính là một con nai nhỏ gọi tới thì tới đuổi đi thì đi, anh ta đem mình là ông già Noel, lão đầu kia một năm cũng chỉ cưỡi tuần lộc một lần, cậu xem một chút, con nai người ta cũng có khí chất hơn so với cậu......, khát nước, trước uống ngụm nước, sau đó lại chửi cậu."
"Khát liền câm miệng!" Trước khi cô ở làn sóng tiếp theo bắt đầu thế công an ủi, lỗ tai Tạ Miểu bị tàn phá gần một canh giờ, rốt cuộc không nhịn được bộc phát.
"Nên câm miệng chính là anh! Cái gì gọi là người phân theo nhóm? Anh và Tùy Trần chính là thứ người như thế, cá mè một lứa, tôi nhổ vào, anh có tư cách gì nói chuyện, anh căn bản không nên xuất hiện ở đây nhỉ!"
"Vị bà tám này, tôi cũng vậy, Tùy Trần cũng tốt, hình như đều không quen thuộc với cô nha. Tình huống thế nào đều không hiểu rõ, tại sao làm cho mình giống như người trong cuộc vậy?"
"Còn có cái gì cần hiểu biết à? Anh em tốt của anh cũng đã phát biểu nói rõ thừa nhận, còn đặc biệt không biết xấu hổ nói cùng Thịnh Đản vẫn luôn là bạn bè. Trốn tránh trách nhiệm, anh ta thật sự là phấn khích vô song."
Tạ Miểu bỗng chốc đứng lên, mượn ưu thế chiều cao, đạt tới hiệu quả tư thái ở trên khi dễ cô, "Cô biết cái gì, được kêu là nguy cơ quan hệ xã hội. Đỗ Ngôn Ngôn đã vượt lên trước một bước, công khai thừa nhận, ngay cả hình đều đã có, cô bảo Tùy Trần phải phủ nhận thế nào......"
"Thật tốt quá, anh nói đến trọng điểm, hai người bọn họ nếu như thực sự không có gì, tại sao lại có tấm hình?" Ngoài miệng chiếm ưu thế, Lục Y Ti nở nụ cười đáng đánh đòn, bám lấy đầu, hỏi ngược lại.
"Cũng không loại bỏ khả năng Đỗ Ngôn Ngôn dùng thủ đoạn. Tóm lại, bây giờ chúng ta nghe được cũng chỉ là lời từ một phía của Đỗ Ngôn Ngôn, còn có bên ngoại cũng y như cô là không có đầu óc đi suy đoán lung tung, rốt cuộc chân tướng như thế nào, ít nhất phải chờ Tùy Trần trở lại mới có thể hỏi rõ ràng, tôi tin tưởng cậu ấy không thể nào sẽ cùng Đỗ Ngôn Ngôn có cái gì......"
—— ầm!
Lục Y Ti vỗ bàn đứng dậy, tức giận đạt tới đỉnh núi, thường thường miệng cũng sẽ không ngăn cản được, "Anh tin tưởng có một cái rắm dùng! Không thể nào lại có cái gì? Vậy tại sao phải hơn nửa đêm anh ta đi đến nhà Đỗ Ngôn Ngôn, còn đợi ba giờ? Đầy hứa hẹn sẽ mang theo Đỗ Ngôn Ngôn đi mua chiếc nhẫn kim cương đính hôn kết hôn mới có thể dùng......"
Tất cả ánh mắt mọi người tại chỗ trong nháy mắt này "Xoạt" tụ hướng cô, thậm chí bao gồm Thịnh Đản một mực đùa bỡn tự bế.
Ý thức được mình nói nói bậy Lục Y Ti nhanh chóng im lặng, toàn bộ thế giới cũng theo đó bình tĩnh lại, như chết tĩnh.
"...... Tôi...... Tôi đi toilet." Dưới tình thế cấp bách, cô chỉ đành phải dùng biện pháp không có hàm lượng kỹ thuật trốn đi tiểu.
"Xảy ra chuyện gì?" Từ khi đám người Lục Y Ti xuất hiện, đây là câu nói duy nhất của Thịnh Đản, uy lực đương nhiên cũng bất thường.
Ít nhất Lục Y Ti không có can đảm không nhìn cô, tối nghĩa nuốt nước miếng một cái, ầm ĩ trở lại ầm ĩ, cô bất đắc dĩ đem tầm mắt cầu cứu Tạ Miểu.
Mà người nào đó lại chỉ có thể lực bất tong tâm vỗ trán quay đầu, sử dụng ánh mắt ý bảo cô: "Họa lớn xông lên, cô chỉ có thể tự mình dọn dẹp."
"Đầu tiên nói trước, tớ cũng không rõ ràng lắm, tớ nghe Tạ Miểu nói." Bị buộc đến không còn đường có thể lui, Lục Y Ti không thể làm gì khác hơn là khai báo, đồng thời cũng không quên đẩy trách nhiệm cho Tạ Miểu, "Anh ta nói ngày hai người ký hợp đồng phát ngôn trên tiệc rượu, bọn
họ vốn muốn tìm Tùy Trần thương lượng chuyện tự lập môn hộ, gọi điện thoại anh ta lại không nhận, cũng chỉ có thể đến hội trường tìm anh ta, hai người đó là vừa khéo ở chung mộ chỗ, sau đó còn cùng ăn khuya gì đó. Kết quả, kết quả...... Nhìn thấy Đỗ Ngôn Ngôn lên xe của anh ta, hàng này rất nhàm chán, cùng đi theo, một mực đi theo Đỗ Ngôn Ngôn ở dưới nhà lầu chờ gần hơn hai giờ, cũng không thấy Tùy Trần ra ngoài, không có kiên nhẫn, đi luôn......"
Không biết có phải cô cố ý xả một đống hay không, kéo dài lâu vậy, cuối cùng phải nói đến trọng điểm.
"Cô không phải là bạn bè của cô ấy sao? Chuyện như vậy, lập trường của Tạ Miểu bất tiện nói, tại sao cô cũng không nói cho Thịnh Đản?" Nghe vậy, Thích Huyền thủy chung giữ vững trầm mặc nghe không vô nữa, níu lên mi tâm, hỏi.
Người cuối cùng biết được tất cả tư vị, có thể suy ra, tuyệt đối sẽ không còn dễ chịu hơn.
"Cái gì, mấy giờ trước tôi mới nghe anh ta nói." Cô giống như loại người bo bo giữ mình nhìn bạn bè nhảy vào hố lửa sao? Nếu như sớm biết, coi như cô phải đánh cũng sẽ đem Thịnh Đản quất tỉnh, buộc cô buông tha Tùy Trần.
"Chiếc nhẫn nào? Chuyện gì vừa xảy ra?" Thịnh Đản đã hết sức muốn để cho mình tỉnh táo chút, đáng tiếc bờ môi không ngừng phát run đã bán đứng cô.
"...... Cái này, mấy giờ trước tớ mới nghe nói, chính là nhãn hiệu châu báu hôm nay đó, sau khi tin tức của Tùy Trần và Đỗ Ngôn Ngôn bùng nổ, bọn nhân viên làm việc cùng tớ tán gẫu bát quái, nói là mấy ngày trước Tùy Trần ở cửa hàng bọn họ mua nhẫn, còn là nhẫn cưới hệ liệt, Đỗ Ngôn Ngôn đi theo lấy hàng."Lục Y Ti không hề phun ra nuốt vào nữa, dù sao chuyện cho tới bây giờ, cũng không cần thiết phải giấu giếm, có lẽ thực tế tàn khốc một chút, nhưng nếu có thể buộc Thịnh Đản đau đến buông tay cũng không phải là chuyện xấu.
Thịnh Đản mím môi, cô cũng biết lúc nghe chuyện như vậy tốt nhất cũng nên nói cái gì đó, tránh cho bạn bè lo lắng, nhưng cô thật sự không phát biểu được cảm nghĩ gì. Sau một lúc lâu, khi cô tự cho là đã đem tâm tình ẩn giấu ổn thỏa, mới cúi đầu nhỏ giọng lầu bầu: "Cà phê xong rồi, ai muốn uống không?"
"......"
Có thể suy ra, những lời này đổi lấy tất cả mọi người không phản bác được.
"Em có thể khóc lên, bọn anh đặc biệt chạy tới chính là xem em khóc, nếu như em không khóc ra sức chút, muốn bọn anh tận hứng thế nào mà về."
Thích Huyền nói một câu, nói ra tiếng lòng của ba người còn lại.
"Em không sao, làm sao muốn khóc?" Mặc dù như thế, Thịnh Đản vẫn như cũ lựa chọn cậy mạnh.
Thật cũng không quá mức vĩ đại, còn có thể nặn ra tâm tình diễn kịch kiên cường khiến người ta không lo lắng, mà cô không dám khóc, cô sợ một khi van mở ra, liền sẽ không lấy được.
Chỉ là, Thích Huyền không có ý định cứ như vậy buông tha cho cô.
Anh đứng dậy cất bước dựa vào cửa phòng bếp, chợt đưa tay, đem Thịnh Đản đến bên cạnh mình, cô theo bản năng muốn né tránh thì người nào đó cậy mạnh ấn đầu cô vào bộ ngực mình, cảm thấy hình như cô mệt đến không có sức lực từ chối, Thích Huyền không để lại dấu vết nhẹ buông tiếng thở dài, ở bên tai cô lầm bầm nói: "Nghe lời, khóc đi, không phải còn có anh sao, khóc xong anh sẽ trêu chọc em cười."
"Làm cái gì, không nên ép em khóc, rốt cuộc tại sao muốn em vì cái loại đàn ông đó mà khóc? Người ta cao tú hạnh phúc như vậy, em chỉ có thể núp ở trong nhà khóc sao?!"
Theo câu giận chó đánh mèo này gầm nhẹ, cảm xúc của Thịnh Đản chợt hỏng mất.
Trong miệng kêu đừng khóc, nhưng cô lại tinh tường ở nơi răng môi khép lại thưởng thức tư vị chua xót thuộc về nước mắt, hãy cùng trận tình cảm đơn phương trả giá giống như.
Không để ý tới người trước mắt là ai, cô cần hấp thu chút ấm áp, mới không để cho mình tuyệt vọng.
Cho đến cuối cùng, cô cơ hồ khóc đến không yên, Thích Huyền im lặng không lên tiếng ôm chặt lấy cô, nghe cô ở trong lòng mình mang theo nghẹn ngào từng lần một lặp lại, "Em...... Cũng không cần nhìn thấy...... Anh ta nữa...... Không cần......"
Nghe nguyện vọng nhỏ bé, Thích Huyền cũng không có sức lực đi phụ họa.
Thật có thể không thấy sao?
Trừ phi trong bọn họ có một thối lui khỏi Làng Giải Trí đi, nếu không, cô sớm muộn gì cũng phải đối mặt.