Vì để cho cô mở màn tú không xảy ra trả thù sai lầm gì, Lục Y Ti thiện lương cho an ủi: "Không đi thảm đỏ tốt vô cùng nha, cậu suy nghĩ một chút trước kia mình còn chưa có nổi danh, hai ta ở trên diễn đàn chân trời cười nhạo minh tinh thảm đỏ, cậu cũng muốn bị người cười như vậy sao? Hơn nữa, Thích Huyền không có đương kỳ không thể tới, cậu với ai một khối bước thảm đỏ, nếu người chịu trách nhiệm sắp xếp cho cậu người không quen biết, cậu còn phải kéo tay của người ta cười đấy, mệt mỏi lắm."
"Nếu như sắp xếp người soái ca thì sao, làm không tốt còn có thể kéo dài phát triển......" T_T
"Cậu ngay cả soái ca Thích Huyền cũng không chút lưu tình ghim bốn đao, bốn đao đó! Còn trông cậy vào ai có thể kéo dài phát triển?"
"...... Anh ấy cư nhiên tố cáo với cậu!"
"Sẽ tố cáo là chuyện tốt, chứng minh anh ấy thông suốt rồi."
Chỉ là cáo trạng, tuyệt đối không ra cái kết luận "Thấy thông suốt" này, Thịnh Đản nhạy cảm vặn nâng mi tâm: "Anh ấy còn theo nói cái gì với cậu?"
"Anh ấy nói, lúc ban đầu phát hiện mình thích cậu, là lúc anh ấy thiếu chút nữa gặp chuyện không may, anh ấy cảm thấy cảm giác ôm cậu thật tốt. Nhưng sau đó lúc ở Nhật Bản ôm cậu, vậy mà chỉ cảm giác mùi rượu trên người cậu thật là thúi. Cho nên anh ấy nghĩ, có thể cho tới nay là anh ấy hiểu lầm, loại cảm giác đó đối với cậu hẳn không phải là yêu, là sai! Yêu!"
"Lòng trả thù của anh ấy đến cùng là có bao nhiêu nặng, phải trả lại cho tớ mấy đaoo mới đủ đây!" Anh ấy mới thúi ấy, toàn thân cũng thúi.
"Anh ấy còn nói, loại hố rách như cậu, chỉ có loại củ cái thúi như Tùy Trần mới nguyện ý đợi, anh ấy không có hứng thú."
Hư thì hư nha, phun nước miếng cái gì!
T_T thật xác định loại người như anh hành động như thế đại biểu cho nhìn thông sao? Thịnh Đản rất không muốn nhận định, đó là không ăn được quả nho thì nói quả nho còn xanh, thương tổn trong lời nói!
"Ai? Cái củ cải thúi kia chạy tới trang điểm rồi hả?!" Con ngươi Lục Y Ti cũng sắp trợn lồi ra, nếu không phải là người chủ trì giới thiệu rõ ràng, cô hoàn toàn cũng không nhận ra được đó là Tùy Trần.
Lại phun! Thịnh Đản phẫn hận buông tha giày xéo cây cột, ngược lại trừng mắt về phía Lục Y Ti.
"Đừng nhìn tớ á, mau nhìn tiếp sóng đi, không phải anh ta đi cực tao nhã sao? Khi nào thì có tác phong đi chán chường rồi hả?"
Được Lục Y Ti nhắc nhở, Thịnh Đản mới quay đầu, khi tầm mắt chống lại tiếp sóng, cũng không chịu khống chế giằng co.
Tác phong đi chán chường...... Đây chính là từ thích hợp dùng để hình dung người trong hình kia rồi.
Bao lâu chưa từng thấy qua anh? Thịnh Đản không trả lời được, cô vẫn luôn không dám đi tính ngày, chỉ buộc mình mỗi ngày trôi qua phong phú chút. Tin tức về anh, nếu như không phải là Sâm ca muốn cô nắm giữ một chút, để ngừa truyền thông gây khó khăn cho, Thịnh Đản liền nghe cũng sẽ không nghe, dần dà Sâm ca sẽ có thói quen sàng lọc loại bỏ chọn lựa trọng điểm cho cô.
Cô cho là chỉ cần không nhìn gương mặt đó, sẽ quên.
Thì ra là vẫn không có quên, cô rõ ràng nhớ trước kia anh mặc dù thường gương mặt lạnh lùng, nhưng sắc mặt sẽ không tái nhợt như vậy; trước kia không có nuôi râu ria, cằm bóng loáng cô đã từng rất lưu luyến cọ qua; trước kia anh rất đẹp mắt đường cong bắp thịt, thời điểm bị anh ôm cảm giác rất thực tế, không giống như bây giờ gầy đến mức khiến lòng người chấn kinh; trước kia nếu như anh mặc như vậy một bộ nhân tạo da thảo, khí thế sẽ quý khí bức người mười phần, không giống anh bây giờ mặc dù vẫn như cũ đoạt được tầm mắt của mọi người, lại thiếu sinh khí.
"Thịnh Đản! Cả khuôn mặt cậu cũng sắp muốn sáp đến gần rồi, tay không nên sờ loạn lên màn hình TV, sẽ ngăn trở tầm mắt người ta!" Lục Y Ti ức chế không được gầm nhẹ nhắc nhở.
Làm ơn, hoa si cũng phải có mức độ, cũng phải để ý trường hợp, phía sau có một đống đồng hành lóe mắt ra bát quái nhìn chằm chằm cô!
Thảm đỏ, người chủ trì nhàm chán phỏng vấn, chủ biện tỉ mỉ chế tác, mở màn phim nhựa......
Cơ hồ mỗi một buổi lễ trao giải đều là như vậy đã hình thành thì không thay đổi.
Tùy Trần cuộn
một gối lên, lười biếng tựa vào trên ghế dựa, ánh đèn ở hội trường ngầm hạ trong nháy mắt, anh mệt mỏi nghiêng đầu qua, theo bản năng muốn dựa vào bên cạnh Tạ Miểu ngủ một lát.
Đầu rơi vào khoảng không, tinh thần của anh mới đột nhiên hấp lại, nhận thấy Tạ Miểu không có ở đây.
Đang cau mày không hiểu, mới phát hiện cách đó không xa Tạ Miểu khom người, phí sức mà hướng chỗ ngồi từ từ hoạt động.
"Ai...... Mệt chết đi được." Thật vất vả đến nơi, anh dựa vào ghế, phát hiện không có cơ vị quay chụp, mới tùy tùy tiện tiện ngáp một cái.
"Tớ muốn ngủ một hồi, đến lúc tớ lĩnh thưởng thì gọi tớ." Tùy Trần bởi vì phản ứng dây chuyền cũng ngáp theo một cái, cảm thấy hơn mệt nhọc.
"Đừng ngủ, tới chơi trò chơi."
"...... Nhàm chán." Mặt anh không chút thay đổi ném đi một đạo liếc xéo.
"Nói cho hẳn hoi, tối hôm qua tớ vừa mới ở hộp đêm cùng một vị Ma Thuật Sư nổi danh học được, thuật Độc Tâm, rất nhạy cảm!"
"Cậu có thể câm miệng không?" Anh không có hứng thú chơi cái gì gọi là thuật Độc Tâm, chỉ muốn nắm chặt mỗi một phút mỗi một giây để ngủ bù!
"Cầu ước nguyện, tớ không chỉ có thể đoán được nguyện vọng của cậu, còn có thể giúp cậu thực hiện nha."
"A, bên ngoài cầu vượt thiếu cái bày quầy, cậu đi đi."
"Bồi người ta dịu dàng, ưmh......" Tạ Miểu thình lình cuốn lấy khuỷu tay của anh.
Thật buồn nôn làm nũng, kích động Tùy Trần cả người nổi da gà. Anh lại còn cư nhiên cầm chiêu này thật là không có cách! Dù là qua loa cho xong, cũng tốt hơn bị anh tiếp tục ghê tởm, vội vàng ứng phó nói: "Cho phép tốt lắm."
"Được, thời khắc chứng kiến kỳ tích đến."
"......" Tùy Trần lạnh lùng động khóe miệng, trầm mặc không nói.
"......" Một lát sau, anh vẫn như cũ không nói gì, chỉ là đưa mắt ngưng tụ ở trên khán đài anh thủy chung không có hứng thú xem.
"......" Vừa một hồi yên lặng, anh hồi hồn rồi, kinh ngạc nhìn chằm chằm Tạ Miểu bên cạnh, bắt được đối phương hả hê cười, hoàn toàn chợt hiểu, "Cậu sớm biết cô ấy sẽ đến!"
Không sai, nguyện vọng lớn nhất của anh thật sự được thực hiện.
Tìm lâu như vậy lại không có tin tức, rõ ràng có thể thường xuyên thấy ở trên ti vi nhưng trên thực tế thế nào cũng không thấy được người, vào giờ phút này, đang ở trên khan đài cách anh không xa.
Đây là lần đầu tiên Tùy Trần ở hiện trường nhìn cô catwalk show, mái tóc ngắn được thợ chuyên nghiệp uốn hơi xoăn, để cho cô nhiều hơn mấy phần tư vị phụ nữ; cổ áo màu đen xẻ sâu hình chữ V váy liền thân nóng bỏng, làm nổi bật lên đôi chân xinh đẹp. Mỗi một bước, cô đều đi đến khí thế bức người, mặt không chút thay đổi, mắt nhìn thẳng, chỉ ở lúc sắp xoay người, anh mới mơ hồ nhìn thấy cô làm như đang cười.
Khi giơ tay nhấc chân có cỗ phong tình không nói nên lời, lúc trước Thịnh Đản không có, giống như là bị người hoàn toàn rửa đi đơn thuần.
"Tớ đi sau đài." Cổ họng anh vừa động, rốt cuộc kiềm chế không được, bỗng nhiên đứng dậy.
Tạ Miểu khom môi cười yếu ớt, rất phối hợp lui về phía sau rụt thân thể một cái, dễ dàng để anh thông hành, lại sợ anh dục vọng nghẹn giấu quá lâu, lập tức bộc phát ra trường hợp sẽ rất đáng sợ, không khỏi dặn dò một câu: "Này, chớ đem người ta hù sợ."
"...... Tớ sẽ tận lực."
Tận lực là có ý gì? Cậu không phải là muốn bắt người ta sau đó trực tiếp giải quyết tại chỗ chứ? Là phải đem lễ mừng lớn này biến thành 18 cấm?!