Những lời nói đơn giản như vậy lại mang theo sắc thái đen tối, khiến cho người quản lý tiệm café ngượng ngùng.
Bốn phía đầu tỏ ra vẻ đã hiểu, quản lý cũng càng tỏ rõ phẩm vị, trong tiệm cứ chật ních người như thế, nhưng lại vô cùng yên tĩnh như cũ.
Thịnh Đản không nhớ rõ năm mình mấy tuổi, hình như cũng mơ mộng có một tiệm café như thế này.
Kết quả, mơ ước rất đầy đủ, hiện thực lại rùng mình.
Cuối cùng cô cũng hiểu được cái lịch sự tao nhã của một tiệm nhỏ khi khách qua đường là như thế nào, đó là thái độ hết sức bực dọc, thậm chí còn muốn lật bàn của khách qua đường (lữ khách).
"Vị này chính là Thịnh Đản sao?" Ngồi đối diện anh là người đàn ông trung niên xa lạ, dùng đôi mắt sáng quắc nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô một lượt, mỉm cười vươn tay chào hỏi, "Xin chào, tôi là Phó Chủ Biên của《ICON》. Tùy Trần đã nói qua với tôi, nói cô muốn tham gia quay thử phim. Mặc dù ngày đó tôi không ở đây, nhưng mà tôi sẽ dặn dò xuống dưới, cô chỉ cần bảo đảm tiêu chuẩn bình thường, tuyệt đối không thành vấn đề."
"Chào ngài. . . . . ." Thịnh Đản chậm chạp vươn tay nắm lấy tay ông ta, ánh mắt không vui liếc về phía Tùy Trần.
Khách quan mà nói, cô không thể không thừa nhận, nếu như có thể làm bạn với Tùy Trần thì nhất định rất tốt, bởi vì anh gần như vạn năng.
Anh nói, chuyện gì anh có thể làm được, chỉ cần cầu xin anh làm giúp.
Chiếu theo tình huống trước mắt mà xem, Thịnh Đản không khỏi hoài nghi, còn có chuyện anh không làm được sao?
Nhưng vấn đề bầy giờ là, bọn họ không phải bạn mà là kẻ thù, anh cho chút ngon ngọt cô liền cảm thấy ấm áp, ngược lại từ biểu tình thay đổi rất nhỏ trên mặt anh, có thể đọc ra được đó là khinh thường.
Là có đầy đủ lý do khinh thường sao? Giống như là nhà Ngu Công, cực khổ dời núi, kết quả là khi sắp hoàn thành, người ta lại dễ dàng tàn phá ngọn núi sát vách, san thành bình địa. Cố gắng của cô chỉ bằng một câu thuận miệng nói ra của anh mà thôi, thật là nực cười.
Sau đó, ông chủ biên kia còn nói gì đó, nhưng cô không chút quan tâm.
Chờ đến khi Thịnh Đản lấy lại tinh thần thì người đã đứng bên ngoài nhà hàng, ngước mắt lên thấy bóng dáng cao lớn của Tùy Trần đang dựa lên thân xe.
"Không lên xe sao?" Anh nhướng lông mày, hỏi.
"Cái đó. . . . . ." Đôi tay Thịnh Đản luống cuống nắm chặt lại, đắn đo một lúc, mãi sau mới hỏi một câu, "Cái đó, quay phim thử là có ý gì?"
"Coi như đó là thù lao cô được nhận. Mặc kệ tin tức có phải là do cô bán cho tạp chí hay không, tôi cũng sẽ không để cô làm không công."
Hai mắt cô nhắm lại, cảm thấy bản thân như bị người nào đó quăng cho một bạt tai, "Em không cần."
"Hả?" Cô cự tuyệt, khiến anh bất ngờ.
"Không cần anh đặc biệt giúp em khai thông, em cũng không cần thù lao gì hết. Đồng ý diễn trò cùng anh, chỉ là hy vọng anh đừng phong sát em. Còn con đường sau này, tự em sẽ biết đi thế nào, không cần anh sắp đặt, em không thích!" Còn tưởng rằng lòng tốt của anh thế nào, thì ra là muốn dùng quyền thế đè bẹp người khác.
Tùy Trần im lặng một lúc, quay đầu lại cười châm biếm ra tiếng, "Chiêu nạt mềm buông chặt, dùng rất tốt. Chơi đùa, còn kém lắm nên biết thu tay lại, nếu không thì mất nhiều hơn được đấy."
"Ai rảnh rỗi mà chơi đùa 36 kế với anh chứ. Quay phim thử tự bản thân em cũng sẽ vì mình mà tranh thủ cơ hội, có trúng tuyển hay không, phải dựa vào bản lĩnh của mình."
"Cô cho rằng, với bản lĩnh của cô thì có thể trúng tuyển sao?" Cô đánh giá mình hơi cao rồi đó.
Người mẫu ảnh bìa cho 《ICON》 ,có bao nhiêu người muốn đoạt lấy, trong đó cũng có không ít những người mẫu ưu tú, loại người mẫu chưa qua huấn luyện như cô, cũng không có công ty đại diện làm hậu thuẫn, mà sau lưng lại có bao nhiêu scandal, lấy cái gì để cũng người ta tranh đoạt?
"Coi như không đoạt được, em thua cũng tâm phục khẩu phục."
"Đừng giả bộ thanh cao, cô đơn giản cũng chính là nghĩ đến hồng bao, dựa vào tôi dù sao cũng tốt hơn mời rượu mấy chú trong bar . . . . . ."
— — Bụp.
Thịnh Đản rất không khách khí, khom người xuống, cởi giày cao gót ra, hung hăng ném vào người anh.
Tập kích bất ngờ này, khiến Tùy Trần không kịp tránh né.
"Ít tự cho mình đúng đi, chú! Cái gì cũng không biết, không nên nói xằng nói bậy, kẻo khiến người ta cười cho xấu mặt, nếu như tôi chỉ vì hồng bao, cần thiết phải dùng đến quy tắc ngầm sao? Nhắm mắt lại, ngồi mát ăn bát vàng cũng có thể nhận được hồng bao! Nói cho anh biết, có một đám người đứng xếp hàng muốn giúp em khai thong quan hệ, so sánh với đi theo bọn họ, anh có nhằm nhò gì chứ! Một ngày nào đó, em sẽ dựa vào năng lực bản thân để dứng ở trên cao, anh cứ chờ coi!"
Không đợi Tùy Trần tỉnh lại từ vụ bị công kích bằng giầy cao gót, Thịnh Đản đã quăng xuống nhưng lời hung ác, bỏ ra một chiếc giầy cao gót còn lại, dáng vẻ nghênh ngang kiêu ngạo, giẫm mạnh chân bước đi, trong miệng vẫn lẩm bẩm mắng chửi, xuyên qua đám người đang tò mò vây quanh, khí thế hung hăng đi về phía trước.
". . . . . . Người phụ nữ kia! Cô lăn qua đây cho tôi! !"
Rốt cuộc, anh cũng tìm về âm thanh của mình, trước sau vẫn duy trì vẻ nguội lạnh, bởi vì vẻ bề ngoài đã bị cô phá hỏng.
Đây coi là cái gì? Thời điểm muốn cầu cạnh anh, thì gọi anh là Tùy Trần ca ca; thời điểm không kiên nhẫn, anh là Tùy Trần tiền bối; chỉ trong chớp mắt, anh lại trở thành chú.
Anh già như vậy sao? !
Cái gì mà một đống người xếp hàng muốn thay cô khai thông quan hệ? Giá trị của cô trên thị trường rất tốt sao, chờ hiến ân tình bán tài lực với nhiều người sao?
Vậy thì tốt, cút xa một chút, tới cầu anh làm gì!
Dù thế nào đi nữa, cá tính lạnh nhạt của anh vừa khó khai thông, tự cho là đúng, lại yêu bản thân mình, lòng dạ hẹp hòi lại thích trả thù, thủ đoạn trả
thù cực kỳ ti tiện, nguyên nhân trả thù còn cực kỳ nực cười hơn nữa. Toàn thân trên dưới không có chút nào hấp dẫn người khác, mà ngay cả thủ đoạn trên người anh cũng đều lãng phí không đáng . . . . . . Rất tốt, khái quát rất khá, vậy thì “Nhất Phách Lưỡng Tán”!
"Tùy Trần, cậu và Thịnh Đản thật sự đang kết giao sao?"
"Không có, tôi không quen tiểu nữ sinh đó!"
"Nhưng có người lại nhìn thấy cậu bị cô ta đánh ở trước cổng nhà hàng, lại không đánh trả. . . . . ."
"Cậu vừa bị chó dại cắn sao?"
". . . . . . Nhưng bản tin nói, có bạn Thành Đản tận mắt nhìn thấy cậu đi chung với cô ấy."
"Bạn cô ta muốn nói gì tôi làm sao mà quản được, tôi hoàn toàn không quen biết bạn cô ta."
Ti-vi trên vách xe điện ngầm, đang phát tin tức giải trí mới nhất tối hôm qua.
Thành Đản lôi kéo vành mũ, đè thấp cái mũ xuống, đẩy đẩy gọng kính, tức tối cắn bánh trứng trong tay, ai oán trợn mắt nhìn gương mặt trên ti-vi: "Phi, cái mũi nhỏ, đôi mắt nhỏ, đồ nhỏ mọn, quỷ hẹp hòi, thần kinh!"
Không phải nói anh là chú nha, tại anh trước đó gọi người khác là chú, về phần canh cánh trong lòng như vậy là vì anh không ngừng nhấn mạnh cô là tiểu nữ sinh?
Không phải là ngày hôm qua xúc động quăng mấy câu nói nhảm, đó cũng là tại anh vũ nhục cô trước, có cần cấp bách phủi sạch quan hệ với cô như thế không?
Rõ ràng nói với truyền thong là bạn bè tốt lắm, hiện tại ngay cả quan hệ bạn củng loại bỏ, vẫn còn muốn mọi người đều cho rằng cô ngã vào lòng anh, lôi kéo anh lăng xê.
Như thế nào, chê danh tiếng của cô còn chưa đủ thê thảm sao, nhất định phải thay cô tô đen thêm chút nữa sao?
Được lắm, anh đã thành công. Minh tinh người ta khi ra cửa đều ngụy trang mình, là sợ bị người khác nhận ra đuổi theo xin chụp chung; còn cô, bao bọc mình cực kỳ chặt chẽ, toàn bộ cũng vì tình cảnh bây giờ không khác gì chuột chạy qua đường người người kêu đánh, tối hôm qua trên trang web chính thức (Offical Website) của Tùy Trần liền nổ tung, các fan đều nói muốn tiêu diệt cô, nếu đi trên đường mà bị nhận ra, cô tuyệt đối sẽ bị phỉ nhổ, bị đuổi giết.
Nghĩ tới đó, Thịnh Đản mang theo vô hạn tưởng nhớ gặm cắn miếng bánh trứng cuối cùng, vừa lúc đến trạm.
Sau khi rời khỏi trạm, Thịnh Đản thấy thời gian vẫn còn sớm, rẽ vào một quán café bên đường, mua một tách Americano để nâng cao tinh thần.
Vừa lúc Lục Y Ti đột nhiên gọi điện thoại tới, cô luống cuống tay chân cầm ly café và xốc túi xách lên, dùng má và vai kẹp điện thoại di động, hơi chút khó khăn duy trì cuộc gọi, "Làm cái gì vậy?"
"Tôi sợ cô ngủ quên, gọi điện thoại nhắc nhở cô, để cô quay thử phim cố gắng lên á. . . . ."
"Ừ, nhất định rồi." Cô gật gật đầu, vừa nói vừa xoay người, dùng thân thể đẩy cửa kính ra hai bên, đồng thời trơ mắt nhìn một người bên cạnh thoải mái đi qua cửa đóng mở tự động.
Tôi đè nén bản thân, cửa mở tự động? Cô còn khổ cực như vậy làm gì?
"Nếu thành công, thay cô làm Lễ Chúc Mừng. Mặc dù, tôi cảm thấy cơ hội rất mong manh. . . . . . Ai, thiệt là, Tùy Trần người ta đã giúp cô liên lạc tốt thế rồi, lại còn làm bộ làm tịch, rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì. . . . . ."
"Đó là tôn nghiêm, tôn nghiêm đấy!" Thành Đản hướng mười phần khí thế hét lên vào trong điện thoại.
"Thôi đi, tôn nghiêm đáng bao nhiêu tiền? Mấy trăm vạn sao? Tiểu thư, có muốn tôi nhắc nhở cô hay không, chờ tòa án phán quyết xuống, cô không làm được phải bồi thường trước cho công ty đại diện mấy triệu tiền vi phạm hợp đồng đó! Nếu có thể trở thành người mẫu bìa cho 《ICON》, sẽ có bao nhiêu công ty đại diện muốn ký hợp đồng với cô có biết không, đến lúc đó cô còn lo không trả nổi món nợ này sao?"
"Ai ui, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng chứ sao."
"Phi, cô xui xẻo như thế, đối với cô mà nói căn bản phải là thuyền đến đầu cầu tự nhiên chìm!"
"Tôi nói với nhóm các chị rồi, sáng sớm không nên nguyền rủa người khác như vậy. . . . . ." Cô mắt trợn trắng, biết rõ Lục Y Ti không thấy được, vẫn là nhịn không được nhăn mũi bày tỏ bất mãn. Nhưng mà vừa mới nói được mấy câu, đột nhiên biến thành một tiếng hét chói tai, ". . . . . . A a a a a!"
Lục Y Ti ở đầu dây bên kia nghe được, tò mò lại lo lắng hỏi: "Sao thế?"
Thịnh Đản trừng mắt nhìn bảng hiệu, tim đập mạnh và loạn nhịp, nói thì thầm qua điện thoại : "Tôi xong rồi, lại gây họa."
Khoác túi xách lên cổ tay, điện thoại cầm trong tay, đều theo những lời cô nói rơi xuống đất.
Bên trong phòng lớn của ký túc xá thường được thu dọn sạch sẽ, giờ phút này, một mảnh hỗn độn. Bên cạnh chân cô, phân tán đầy đất lẻ tẻ vụn vặt lẫn lộn cái đồ vật, điện thoại bị ném phá thành những mảnh nhỏ, tách café cũng bị đổ.
Thời gian giống như ngừng lại, người đàn ông dừng bước trước mặt cô, tròng mắt quan sát vết ố trên áo khoác trắng bị café đổ lên, anh hung hổ quăng tiền lên người cô gái đang đứng cứng đờ, ánh mắt sắc bén như dao găm, "Soạt, soạt, soạt" hướng lên người Thịnh Đản.
Người bị ly café trên tay cô làm hại, khiến Thành Đản kinh ngạc run người, im lặng không dám nói, hơn năm tuooit quả nhiên không dễ nói chuyện. . . . . . Tại sao cô lúc nào cũng chọc phải đại nhân vật không nên đắc tội. . . . . .