Thời điểm tâm tình không tốt, càng không ngừng ăn, càng không ngừng nói là một phương pháp phát tiết rất hữu hiệu, ít nhất đối với Thịnh Đản mà nói là rất hữu hiệu.
Tay trái cô nắm lấy hơn mười que xiên nước vừa mua, tay phải bưng một bát to Kantō nấu bốc hơi nóng, vừa chậm rãi hướng nhà đi tới, vừa tiếp tục hướng Thích Huyền bên cạnh khoe khoang cô già cỗi, cười đểu, "Có một cây lạp xưởng nè, bị giam ở trong tủ lạnh, nó cảm thấy rất lạnh, nhưng khi nhìn thấy bên cạnh là một cây khác, nó xúc động an ủi, nói: "Xem cậu cũng đông lạnh thành như vậy, toàn thân đều là băng!" Kết quả cái kia nói: "Thật xin lỗi, tôi là cây kem" ha ha ha ha ha ha!"
"A, ha ha. . . . . ." Thích Huyền hợp tác giật giật khóe miệng, thay cô cầm trà sữa, tay phải thuận thế ôm cổ của cô, để đem trà sữa đưa đến bên miệng cô.
Động tác vô cùng thân mật như vậy, Thịnh Đản xem ra cũng không bao hàm chút tình yêu nam nữ nào, giống như là giữa an hem một nhà kề vai sát cánh khoe khoang cử chỉ giao tình.
Cô không có nghi ngờ, tùy ý hút trà sữa vào miệng, nói tiếp: "Không buồn cười sao? Vậy em đổi cái khác buồn cười hơn . . . . . ."
"Em gái, đừng làm rộn." Nghe vậy, anh vội vàng tràn ra một tiếng thở dài, ngăn cản cô tiến thêm một bước nghịch ngầm.
"Sao?"
"Giả bộ đã lâu như vậy, em không mệt à? Nhanh về nhà, muốn khóc thì khóc, như vậy lúc trở về mới có thể ngủ một giấc thật tốt được."
Ở trước mặt người khác, anh thủy chung chịu đựng không vạch trần cô gượng cười. Nhưng bây giờ, chỉ có hai người bọn họ, anh không muốn lại nhìn khuôn mặt tươi cười của cô so với khóc còn khó coi hơn.
". . . . . . Em không sao, tốt khủng khiếp." Cô dùng sức nhai món sườn trong miệng, quật cường chống đỡ.
"Thật sao?" Anh không đành lòng là người gây sự đối với cô, lại càng không nhẫn tâm nhìn cô quá mức uất ức cầu toàn, "Em không có số điện thoại của Tùy Trần sao? Muốn biết bản tin trên tờ báo đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, liền gọi điện thoại hỏi cậu ấy đi. Không thích cậu ấy luôn đem quan hệ hai người định nghĩa thành bạn bè, tại sao không nói rõ ràng với cậu ấy? Rất rõ ràng nói cho cậu ấy biết, em khước từ mập mờ, có nhiều khó khăn à?"
Dạ, tất cả, tất cả hoàn toàn có thể giống như Thích Huyền nói, đơn giản như vậy, một cuộc điện thoại nói mấy câu, có lẽ là có thể vén ra mây mù.
Đáng tiếc, cô không dám.
Cô sợ xuyên phá phía sau tầng cửa sổ kia, đáp án dĩ nhiên là chính mình không chịu nổi.
Sợ cùng Tùy Trần từ đó về sau liền "Bạn bè" cũng không làm được.
"Em không có chút tiền đồ!" Thích Huyền tức giận trợn mắt mà nhìn cô một cái, rất có ý vị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Không dám gọi thật sao? Vậy anh hỏi thay em."
Mắt thấy anh thật sự lấy điện thoại di động ra, bắt đầu tìm kiếm số điện thoại của Tùy Trần, Thịnh Đản nóng nảy, món ăn ngon trong tay nhất thời mất đi sự dụ hoặc.
Cô cuống quít vứt thức ăn trong tay đi, cướp điện thoại của Thích Huyền, "Đừng! Đừng gọi. . . . . . , lần sau em sẽ tự hỏi anh ấy á..., làm ơn. . . . . ."
"Hàaa...!" Anh rất không khách khí cười thật to, giễu cợt một tiếng, "Không phải đây là ngày đầu anh biết em, sẽ có lần sau sao? Nói không chừng đợi đến khi Tùy Trần và Đỗ Ngôn Ngôn lại một lần nữa hợp lại, em chính là cái rắm cũng không dám thả. Đến lúc đó em tính toán như thế nào? An phận lui trở lại vị trí bạn bè, hay tiếp tục cho là đạn mù cho bọn họ?"
"Em không có vô dụng như anh nghĩ. . . . . . ." Cô không chút sức lực kháng nghị.
"Ở trước mặt Tùy Trần, em chính là vô dụng như vậy."
"Không thế thì em còn có thể làm gì!" Rốt cuộc, Thịnh Đản uất ức nghẹn không giấu được rồi, "Anh cho rằng em không biết mình có bao nhiêu không có tiền đồ sao? Nhưng em có biện pháp gì, em thích anh ấy như vậy, mà anh ấy nhiều nhất cũng chỉ có chút hảo cảm với em, em để ý từng hành vi
cử chỉ của mình có phải quấy nhiễu đến anh ấy không, mà anh ấy đã sớm đem những để ý này cho Đỗ Ngôn Ngôn rồi. Rất không công bằng phải không? Em cũng biết rõ không công bằng nhưng đây là tự em chọn, em không có tư cách đi oán người khác, càng không có lý do đi trách cứ anh ấy, khó chịu cũng tốt, khó chịu cũng tốt, là em gieo gió gặt bão."
Đối mặt với cô thình lình xảy ra bộc phát, Thích Huyền ngẩn người, một hồi lâu sau, quay đầu đi, thì thầm, "Không phải là không có phương pháp xử lí, là em không muốn thử mà thôi."
"Tỷ như?" Thịnh Đản mở to cặp mắt, xem như là thấy hy vọng, tựa như ánh dáng ban mai, gương mặt khiêm tốn xin chỉ bảo.
"Tỷ như ——" Thích Huyền dừng một lát, nhìn về phía Thịnh Đản, hai mắt điều chỉnh tiêu điểm, anh do dự chốc lát, mới nói, "Tỷ như, em có thể đổi người khác để yêu."
"Phi." Cô thất vọng “xuy” một tiếng, còn tưởng rằng có thể đợi được cái đề nghị có tính đề nghị, vậy mà kết quả. . . . . ."Thật ra thì anh muốn nói em không biết tự lượng sức mình chứ gì? Em biết, anh không cần vòng vo. Em biết rõ, với bộ dáng như vậy của em, lại còn nghĩ tại trong vòng này tìm người yêu, căn bản là nhảy vào hố lửa. Em nhảy cũng đã nhảy rồi, coi như em mốc, nhưng anh yên tâm, sớm muộn gì em cũng từ trong hố lửa bò ra ngoài, tuyệt sẽ không có lần nữa. . . . . ."
"Em biết cái gì! Em căn bản chính là bẩm sinh đã có chỉ số thông minh chưa đủ đi! Ba mẹ em đối với em cũng quá không chịu trách nhiệm đi!"
Anh đều đã đem chuyện nói đến mức này rồi, chỉ kém không có trực tiếp tự đề cử mình, cô lại vẫn có thể đem ý tứ của anh xuyên tạc, còn không phải là ông nói gà bà nói vịt à.
"Sao anh có thể mắng chửi người hả!"
Cô cũng chỉ là yêu sai người thôi, liên quan gì đến cha mẹ của cô chứ?
"Anh còn muốn cắn em á!"
". . . . . . Này, này này? Wey wey Wey! Anh thật sự cắn à? !" Chờ Thịnh Đản ý thức được lời nói của anh có bao nhiêu nói được làm được thì đã quá chậm.
Người này vẫn thật sự đột nhiên cắn cổ của cô, dùng sức mạnh mẽ, giống như có thù hận với cô vậy.
Thịnh Đản bị đau muốn trốn, cái ót cùng thắt lưng lại bị anh giữ thật chặt, tất cả đường lui sớm đã bị chặt đứt. Cô chỉ có thể quơ múa đôi tay, liều mạng đem anh đẩy ra, mặc dù tất cả đều giống như phí công.
"Thích Huyền! Anh có bệnh phải không? Mở ra, há mồm, rất đau á! Anh đói bụng, cùng lắm thì em mời anh ăn khuya. Này, đừng. . . . . . Chớ hà hơi, ngứa ngáy, nhột, sẽ nhột. . . . . .” Dần dần, cần cổ bị gặm cắn có cảm giác nhoi nhói, một hồi, cảm giác tê dại xuất hiện thay thế, Thịnh Đản thét chói tai bén nhọn kháng nghị cũng theo đó xen lẫn nụ cười không tự kìm hãm được.
Cô rụt cổ một cái, theo bản năng muốn tách rời khỏi anh, không ngờ, Thích Huyền bỗng chốc dừng lại tất cả động tác, vẫn như cũ, ôm chặt cô.
Lúc trước không khí mập mờ chơi đùa tranh hơn thua bị cọ rửa không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu cả, anh nhắm hai mắt, nơi cổ họng nặn ra nhỏ giọng thanh âm mê sảng, "Thịnh Đản."
". . . . . ." Anh liếm liếm môi, đầu lưỡi lơ đãng lướt qua cổ của cô, chọc cho cô run rẩy co lại.
Vì thế, Thích Huyền tăng thêm sức lực trong tay, đem cô giam cầm hơn, mở miệng lần nữa, "Em. . . . . ."
——Em muốn, anh có thể cho em, bao gồm những thứ Tùy Trần không làm được cho em.
Lời của anh cũng không tìm được cơ hội bật thốt lên, không phải là bởi vì khẩn trương, cũng không phải bởi vì không có dũng khí.
"Có ký giả!"
Đúng, cũng bởi vì trong miệng Thịnh Đản chợt bay ra một câu gầm nhẹ, anh khổ cực tạo nên không khí để thổ lộ cũng theo đó tan rã.