Scandal Đình Đám

Chương 74


trước sau

"Phốc!" Một tiếng cười này phun ra từ Thịnh Đản.

Rất rõ ràng, hai người này trước đó đã thảo luận xong câu từ, không cần hỏi, lý do vớ vẩn như vậy, nhất định là tự hoang tưởng ra.

Mặc dù lý do là giả, nhưng Thịnh Đản có thể cảm thấy không khí dung hiệp giữa bọn họ là thật, xem ra là đã tiêu tan hiềm khích lúc trước rồi.

Nhưng ý nghĩ của Thịnh Đản rất nhanh đã bị lật nhào rồi, không khí tương thân tương ái như vậy không duy trì được quá lâu, khi đề tài hàn huyên tới việc Tùy Trần tự nghĩ ra nhãn hiệu thì bất thình lình điều tra.

Lúc ban đầu còn là rất bình thường, Thích Huyền rất theo lệ hỏi câu: "Đúng rồi, sản phẩm mới của cậu khai trương vào ngày nào?"

"Lễ Giáng Sinh."

"Ah, tại sao?"

"Bởi vì lễ Nô-en đối với tớ mà nói có ý nghĩa đặc thù."

Thịnh Đản không biết Tùy Trần có phải cố ý nói như vậy hay không, nhưng hình như chỉ là nếu là người bình thường cũng sẽ nghĩ đến hài âm, dù là không nghĩ tới, tổ hậu kỳ tiết mục cũng nhắc nhở.

Không sai, lúc Tùy Trần nói câu nói này, đồng thời bên cạnh nhảy ra phụ đề đặc hiệu to như vậy —— lễ Nô-en? Thịnh Đản? Ngây ngốc không phân rõ. . . . . .

Cô bỗng nhiên sững sờ, cảm thấy trên TV, Thích Huyền hình như cũng ngẩn người, chỉ là rất nhanh cười lên : "A ~ lễ Nô-en, thật là trùng hợp, đối với tớ cũng có ý nghĩa đặc thù."

"Thật sao?"

"Như thế nào, chỉ cho cậu đi lễ Giáng Sinh sao?"

"Cậu không phải quá thích hợp qua."

"Không thích hợp thì càng muốn qua nha, trải qua sẽ thích hợp."

Mùi thuốc súng đang nồng, Thịnh Đản muốn hạ nhiệt đào một miếng Ice Cream ra đưa vào trong miệng.

Không ngờ, chuông cửa đột nhiên vang lên, bị sợ đến cô tính phản xạ đánh xuống lạnh run.

Tiếng chuông cửa vẫn còn tiếp tục, Thịnh Đản từ từ lấy lại tinh thần, để Ice Cream xuống, không suy nghĩ nhiều liền chạy đi mở cửa. Bình thường thời điểm này tìm đến cô, chỉ có Lục Y Ti cùng Thích Huyền.

Nhưng khi cửa phòng mở ra, thấy rõ người ngoài cửa sau đó cô sững sờ hồi lâu.

Kết quả. . . . . . Không đợi đối phương mở miệng nói chuyện, cô dẫn đầu đoạt nói trước: "Anh chờ một chút!"

Vừa dứt lời, Thịnh Đản lập tức đóng cửa phòng.

Tùy Trần kinh ngạc trừng mắt nhìn phiến cửa phòng mở ra lại đóng lại, gặp trắc trở, còn chưa làm rõ ràng rốt cuộc là tình huống gì.

Còn không chịu thấy anh sao? Nhưng trước đó không phải nói tốt lắm là có thể làm bạn bè sao?

Mỗi ngày thông điện thoại, miệng của cô mặc dù còn có chút xa cách, nhưng tối thiểu đã không bài xích rõ ràng.

Chẳng lẽ nói cô còn chưa náo đủ, chỉ có thể tiếp nhận quan hệ điện thoại bạn bè bình thường? !

CMN, bạn bè! Trước khi tới nơi này Tùy Trần đã nghĩ xong, mặc kệ cô có chuẩn bị xong hay không, tóm lại anh chịu đủ rồi nhìn cô chạy tới bên cạnh người đàn ông khác.

Nghĩ tới đâu, anh lấy điện thoại di động ra, bấm điện thoại của Thịnh Đản, chờ đợi một lát sau, không có ai nhận. Anh cau mày, do dự chốc lát, vẫn lựa chọn hướng về phía cửa lạnh lẽo đơn độc: "Mở cửa cho anh! Nếu không anh liền đạp đấy! Anh. . . . . . Anh chỉ muốn mượn nhà cầu. . . . . ."

Cửa phòng "Ken két" một tiếng nữa, trên vẻ mặt lạnh lùng của anh không thấy, thay vào đó là đần độn.

Không sai, chính là đần độn. Nếu như nói, vài phần chung đụng trước cho tới cô gái mở cửa mặc toàn bộ áo ngủ hoa văn hươu cao cổ, tóc ngắn ghim múi cà rốt, ngoài miệng dính tàn tích của Ice Cream, đeo mắt kính gọng đen, bộ dáng tiêu chuẩn nữ otaku (chui trong nhà), mà mấy phút sau khi cô xuất hiện lần nữa ở tại trước mặt của anh thì một bộ quần ngủ báo vằn hấp dẫn, tóc ngắn hơi xoăn, hai mắt sáng rỡ bức người. . . . . . Có thể không đần độn sao!

"Em. . . . . ." Anh nâng nâng tay, vẫn không thể nào thích ứng được với Thịnh Đản biến hóa rất mạnh như vậy, thậm chí không có thời gian đi nghĩ ngợi cô làm như vậy có ý nghĩa gì phía sau.

"Sao anh lại tới đây." Không đợi anh đem lời kể xong, Thịnh Đản lại một lần giành nói.

Nghe vậy, Tùy Trần dừng một chút. Vì sao lại tới? Anh không cân nhắc qua, nhưng tuyệt đối không có khả năng là thật sự vì mượn nhà cầu. Suy nghĩ một lát, anh nói ra lý do muốn nói nhất: "Nhớ em, muốn gặp em."

Vẫn như cũ là lời này, chỗ bất đồng là, anh đã từng mỗi một lần nói như vậy, đều là Thịnh Đản không xa ngàn dặm chạy gấp tới cho anh thấy; mà bây giờ, đến phiên chính anh tới cửa.

Ngốc trệ chút, cô hồi hồn, cố nén cười hỏi: "Em nói làm sao anh biết nhà địa chỉ nhà em."

"Lục Y Ti nói cho Tạ Tam Thủy."

". . . . . ." Quả nhiên là gia hỏa ăn cây táo rào cây sung đó! Thịnh Đản cũng không tiếp tục nhăn nhó, thuận tay đem cửa mở lớn, thân thể hơi nghiêng, "Vào đi."

"Không có gặp ký giả chứ? Gần đây người nào đó bị truyền đi là mắc chứng
u buồn có khuynh hướng tự sát, liền ở dưới lầu nhà em, lúc em trở lại đã nhìn thấy có ký giả ngồi cạnh ở cửa xã khu. Thật ra thì người ta nào có chứng u buồn, người ta không nên quá khỏe mạnh, ăn so với em còn nhiều hơn, tối ngày hôm qua còn tới nhà em vơ vét Ice Cream đấy. . . . . ."

Thịnh Đản thao thao bất tuyệt nói, sau khi khóa lại cửa lại kiểm tra một lượt, xác nhận không có lầm, đi theo vội vội vàng vàng chạy tới đem cửa sổ sát đất rèm ở phòng khách tất cả đều kéo lên.

Đủ loại hành động tố chất thần kinh khiến Tùy Trần khó chịu vặn nâng chân mày, anh không nhận ra sao? Dù là bị ký giả chụp tới anh đang ở nhà cô thì thế nào? Nam chưa cưới, nữ chưa gả, yêu còn phạm pháp?

"A, thì ra là những ký giả kia ở lầu dưới không phải chằm chằm em, sớm biết trước anh đã không theo chân bọn họ chào hỏi." Tùy Trần vừa lòng hướng trên ghế sa lon ngã xuống, trả thù nói.

Quả nhiên, bóng lưng Thịnh Đản cứng đờ, rất hồi hộp ngoái đầu nhìn lại trừng anh: "Anh cùng ký giả chào hỏi? Thật hay giả? Bây giờ là hơn chín giờ tối, anh không giải thích được chạy tới nhà em còn thông báo với ký giả? !"

". . . . . ." Anh không nói được lời nào, nhíu mày. Thật sự muốn cùng ký giả nói, đáng tiếc lầu dưới đừng nói ký giả, liền nửa Quỷ Ảnh cũng không.

"Anh đã nói rồi." Thấy thế, Thịnh Đản đoán được đây chỉ là đùa giỡn, thở phào nhẹ nhõm, ở ghế sa lon ba người ngồi xuống ở một đầu khác, cùng anh duy trì cự ly thích đáng, nói tiếp: "EM liền nói anh như vậy là sợ xì căng đan người ta nhìn thấy ký giả rõ ràng hận đến nghiến răng nghiến lợi, làm sao có thể còn theo chân bọn họ chào hỏi."

Tùy Trần không tiếp lời, hiện tại đến cùng người nào tương đối sợ bị ký giả thấy?

Anh không biến sắc chuyển tầm mắt qua, lơ đãng liếc màn hình TV, có chút hăng hái hừ một tiếng: "Đang nhìn Thích Huyền hay là nhìn anh?"

". . . . . . Đang nhìn TV."

Loại trả lời tránh nặng tìm nhẹ này hiển nhiên không phải Tùy Trần muốn, anh quay đầu, không chớp mắt đe dọa nhìn cô, hồi lâu, phát ra một tiếng thỏa hiệp than nhẹ: "Con nai nhỏ, không sai biệt lắm, náo đủ rồi nên trở lại."

"Trở về thì sao?" Trái tim cô run lên, rồi lại không dám phóng túng tự mình nghĩ quá nhiều.

"Trở về bên cạnh anh."

Nếu là lúc trước, từ trước đến giờ Tùy Trần chỉ biết nói lời lạnh nhạt lại nói ra những lời này, Thịnh Đản căn bản cũng đã không có sức chống cự rồi.

Nhưng người ta không phải nói ngã một lần khôn hơn một chút sao? Thịnh Đản không dễ dàng hạ thấp mình như vậy, cô nghiêng đầu qua, thử dò xét hỏi: "Có phải là anh mỗi lần không song kỳ mới có thể nghĩ đến em hay không."

Là cái gì để cho cô có loại suy nghĩ này?

Tùy Trần vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, cô do dự, sau đó thuận theo dời đến bên cạnh anh, anh ôm cô vào trong ngực, "Nghe nói sinh nhật của em là ba mươi tháng ba, Tinh Tọa là chòm Bạch Dương, muốn nhất quà sinh nhật phải . . . . . Một con chó Teddy? Dường như ngay cả tên cũng muốn tốt lắm phải không? Gọi chó ngao Tây Tạng? Ngây thơ!"

"Này, mắc mớ gì tới anh, lại không bảo anh tặng." Cô không biết rõ Tùy Trần đột nhiên nói những thứ này là có ý gì, khoảng cách sinh nhật cô sớm hơn thôi.

"Còn nghe nói em ghét nhất ăn thức ăn hương tiêu. Ngu ngốc, hương tiêu là nước quả. Thích ăn nhất chính là cá chần nước sôi, đúng không? Lần trước anh nấu cũng không tệ lắm phải không, đặc biệt cùng sư phụ học món cay Tứ Xuyên."

"Thật là ăn ngon đấy. . . . . . Haizz?" Cô chuyển con mắt, chăm chú nhìn suy nghĩ tới Tùy Trần. Chẳng lẽ lần đó là anh cố ý học nấu cho cô ăn?

"Hãy nghe anh nói hết." Tròng mắt anh chống lại tầm mắt của cô, có chút khoái chí, vì để cho mình có thể bình thường suy tư, Tùy Trần xoay mắt, cắm đầu cắm cổ tiếp tục, "Anh biết rõ em không thích giày cao gót, lúc ấy tặng cho em, là bởi vì muốn nhìn em dùng đồ anh đưa. Anh chưa nói với em, thật sự rất muốn đem em từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài trang phục và đạo cụ bao bọc lại, như vậy cho dù lúc em vì công việc mà đứng bên cạnh người đàn ông khác, anh cũng vậy sẽ cảm thấy đây là của phụ nữ của anh."

". . . . . ."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện