School 2021 [Taekook]

Chương 12


trước sau







"Mẹ ơi con được học sinh giỏi."

"Mẹ  ơi mẹ ký sổ liên lạc cho con nha, trong này con có nhiều điểm 10 lắm."

"Mẹ ơi con được cô chọn vào đội tuyển học sinh giỏi."

"Mẹ ơi con vẽ tranh được cô khen."

"Mẹ ơi con..."

"Mẹ đang bận, con đừng nháo nữa vào phòng đi, con cứ tự mình ký tên vào sổ liên lạc là được không cần đợi mẹ đâu."






Cạch...




Cánh cửa đóng lại, Jungkook tay cầm tấm giấy khen mà cậu đã phải thức khuya học bài suốt cả tháng qua mới giành được hạng Nhất đem về tặng mẹ nhưng đổi lại chỉ có mình Jeon nhỏ đứng một mình trong nhà nhì mẹ rời đi.


Jungkook ngoan lắm, em không khóc, không giận chỉ tự nói với mình rằng mẹ phải đi làm kiếm tiền mà, không sao, không sao đâu.

"Ba ơi, ba ký vào đơn xin nghỉ học giúp con, con mệt."

"Con tự ký rồi hôm sau nộp cho cô giáo, ba làm việc đến khuya mới về. "




Tút...tút...tút...





Jeon 12 tuổi cúp máy điện thoại vừa gọi ba, lại ấn sang gọi cho mẹ.

"Mẹ ơi, con đau đầu, hình như con sốt rồi..."

"Mẹ chuyển tiền con tự mua thuốc uống hoặc đến bệnh viện khám nha, mẹ phải vào họp rồi."

"D..ạ..ạ..."

Đứa trẻ hiểu chuyện như thế, ngoan ngoãn vâng lời. Và theo thời gian lúc nào Jeon cũng im lặng, vì ba mẹ bận làm việc nên có đau cũng sẽ không nói, tự mình đi khám, tự mình vượt qua.

Jeon 14 tuổi đến giờ tự đi học, đói tự ăn, bệnh tự mua thuốc. Jeon 14 tuổi tự ký tên vào sổ liên lạc phát về nhà hàng tháng, rất ít nghỉ phép nhưng mỗi lần đều là bản thân tự ký tên. Jeon 14 tuổi không biết cách giao tiếp với người lạ. Jeon 14 tuổi, mắc chứng trầm cảm hướng ngoại và bắt đầu có dấu hiệu tâm lý không ổn định khi bị tổn thương.






...






Trở lại phòng giám thị, nơi mà mẹ Jungkook đánh cậu một bạt tay trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Jeon vẫn im lặng giống như 15 năm qua. Cái vẻ mặt tinh nghịch ban nãy không còn nữa, chỉ thấy một đứa trẻ vẻ mặt uất ức đau lòng trước mắt mà thôi.

Ánh mắt như gom hết thảy những nỗi buồn nhìn về hướng đó, Jungkook với lấy chiếc phao cuối cùng mà cậu tin tưởng. Đứa trẻ ấy chỉ dám thầm cất tiếng gọi trong lòng vì em tủi thân đến mức chẳng thể nói thành câu.

Thầy ơi...

"Phụ huynh Jungkook bình tĩnh một chút, em ấy không phải phạm lỗi gì nghiêm trọng, nhà trường chỉ gọi mời phụ huynh đến để trao đổi tìm cách giải quyết nên mời chị ngồi xuống chúng ta cùng nói chuyện."

Jungkook khó khăn thở ra, thật may vì có thầy Kim, người có thể lên tiếng lúc này...

Không phải Jungkook không nghĩ đến người cậu thương và cũng rất thương cậu đang đứng ở cửa kia, nhưng so về vai vế, Taehyung có chút không phù hợp. Dù gì cả Jungkook và Taehyung cũng chỉ là những đứa trẻ đang trưởng thành mà thôi, không phải việc gì cũng có thể giải quyết được.

Nhưng thật may vì thầy chủ nhiệm của Jungkook là thầy Kim Namjoon.

Mẹ Jeon đến ngồi cũng không muốn.


"Không cần đâu thầy, thầy cứ liên hệ phụ huynh của học sinh kia về số tiền bồi thường tôi sẽ gửi lại và nhờ thầy gửi lời xin lỗi, tôi còn có cuộc họp gấp nên không thể ở lại thêm."

Người phụ nữ sở hữu gương mặt sắc sảo, bước đi dứt khoát ra khỏi cổng trường của đứa con trai.

Đứa trẻ ấy không dám quay lưng lại nhìn mẹ rời đi, cậu sẽ lại cảm thấy bản thân bị mẹ lần nữa bỏ rơi rồi.

Ngồi trên xe, mẹ Jeon vẻ mặt đầy bực tức nhìn điện thoại không ngừng đổ chuông.

Tít...

"Nói bà ta đợi tôi 15 phút còn nếu không được thì tìm nơi khác hợp tác đi, con trai tôi chẳng quan trọng hơn bà ta à."

Tút...tút...tút...

Tắt điện thoại rồi nhìn ra cửa kính xe ô tô, mẹ Jeon nhắm mắt mệt mỏi, cơn đau đầu dai dẳng lại ập đến. Vừa nghe tin chồng mình đi cùng tình nhân, công việc lại dồn dập ập đến liên tục khiến bà chẳng còn thời gian nghỉ ngơi. Một người phụ nữ như bà gồng gánh đến giờ cũng không phải chuyện dễ dàng gì.



.
.
.
.




"Em ổn chứ Jungkook?" Namjoon bước đến bên cạnh ân cần hỏi thăm.

"Dạ... em không sao đâu, thầy cứ làm như lời m..ẹ.. mẹ em nói nha."

Tiếng mẹ thôi nhưng Jungkook cảm giác bây giờ nói ra cũng thật khó, có cảm giác cứ xa lạ không chút thân quen.

Cánh cửa phòng lần nữa mở ra, lần này lại một phụ huynh khác.

"Trời ơi Eunyeon của mẹ, đứa nào, đứa nào làm Eunyeon nhà tôi ra nông nổi này."

Mẹ Eunyeon xoắn xuýt nhìn con gái trông bộ dạng thảm thương.

"Con đừng sợ, Eunyeon của mẹ con nói đi, mẹ nhất định đòi lại công bằng cho con. Tụi này có môn mà đuổi học hết."

"Mẹ Eunyeon bình tĩnh đi ạ!"

"Bình tĩnh thế nào được mà bình tĩnh, con nhà tôi là lá ngọc cành vàng. Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng đánh con bé cái nào, vậy mà nhìn xem con bé đi học bị bạn bé ức hiếp đến nông nổi này, thầy cô giáo

ở đâu mà để con tôi bị đánh như thế."

So với phụ huynh của Eunyeon, những phụ huynh còn lại đều có phần điềm tĩnh hơn khi gặp đứa trẻ của mình.

"Nè Min Yoongi, tối qua chị vừa bảo dạo này chán không có chuyện làm nên hôm nay em kiếm chuyện cho chị đến trường để bận tay bận chân hửm?"

Nhìn vào liền có thể biết hai người là chị em một nhà vì gương mặt rất giống nhau, lại thêm làn da trắng sáng nổi bật không lẫn vào đâu được. Min Yoonji chị gái Min Yoongi, trong lúc này được mang thân phận phụ huynh của học sinh Min.

"Jimin à..."

"Minhyuk à..."


Đến cả rồi, Jungkook chỉ im lặng nhìn xung quanh. Bản thân cũng có mẹ như mọi người nhưng sao cậu lại thấy tủi thân đến vậy. Mẹ ai khi đến cũng đều xuýt xoa con mình gọi yêu thương con của mẹ, còn Jungkook... sao mà khác thế?

Bàn tay lại vô thức cấu vào da thịt, Taehyung bên cạnh nhíu mày đưa tay muốn nắm lấy tay bạn nhỏ nhưng lại xuất hiện một bàn tay khác chiếm tiện nghi trước.

"Kookie à... đừng lo lắng, không sao, không sao mà!"

Jungkook ngước mặt nhìn mẹ Kim, mắt long lanh như thèm cảm giác được vỗ về. Mẹ Kim nhìn đứa nhỏ mà lòng thương lắm, đứa trẻ ngoan ngoãn đáng yêu như này mà.

Người duy nhất nãy giờ chưa lên tiếng mà chỉ ngồi cạnh con gái mình, vẻ mặt cũng không khó chịu nhưng cũng không thoải mái gì.

"Con chị là lá ngọc cành vàng, vậy bé con nhà tôi thì sao? Con chị có có 2 mắt, 1 mũi, 1 miệng thì mấy đứa nhỏ ở đây cũng vậy, khác chỗ nào. Chuyện bọn trẻ xô xát có gì lớn, tay chân vẫn lành lặn cả mà chị to tiếng thể làm gì?"

"Nếu chị thấy con mình oan ức như vậy thì có thể gọi thêm các bạn học khác đến kể lại sự việc rồi xem ai đúng ai sai để kỷ luật đúng người đúng tội, sân trường đông người như vậy mà."

Thương con nhưng không phải đội con lên trên tất cả. Không phải cứ đánh đau là ghét con mà không phải cứ bênh vực là thương con đúng cách.

Mẹ Haru là mẹ đơn thân, là một nữ doanh nhân thành đạt, không muốn phụ thuộc vào đàn ông càng không thích có chồng. Bà chỉ thích có con nên tự mình đến bệnh viện thụ tinh nhân tạo mà sinh ra đứa trẻ Kim Haru vừa thông minh lanh lợi lại còn ngoan ngoãn tự lập từ bé.

Mẹ Haru luôn tìm hiểu kĩ lưỡng việc giáo dục đứa trẻ, Haru vui vẻ thân thiện tốt bụng ra sao người làm mẹ như bà là người hiểu rõ nhất. Gà mình nuôi mình phải hiểu. Còn tính cách thẳng thắn của Haru, chơi ra chơi mà học ra học đều hưởng hết từ mẹ của mình.

Mẹ Eunyeon cũng không muốn làm lớn chuyện nên cũng đã dịu lại giọng.

Chuyện cũng nhanh được giải quyết ổn thỏa, xong việc cũng đến giờ ra về.

Sau hồi chuông hết giờ, học sinh các lớp ùa ra như ong vỡ tổ, trong đám đông ấy Taehyung nhìn thấy hình ảnh Jeon Jungkook cô đơn đi giữa dòng người.

"Không đợi anh sao?" Taehyung bước nhanh kịp nắm lấy tay bạn bé.

Jungkook vậy mà giấu hết những cảm xúc không tốt của mình, miệng cười thật tươi để Taehyung không phải lo lắng.

"Hôm nay em có hẹn gặp bạn nên không sang nhà anh được, Taehyungie đừng buồn em nhá..."

Nhìn, Taehyung nhìn Jungkook...

Buồn, Taehyung buồn người anh thương...

"Anh không buồn vì em không đến, anh buồn vì Jungkook của anh không nói thật với anh!"

Đó chỉ là suy nghĩ của Taehyung khi nhìn Jeon nhỏ trước mặt mình với gương mặt vui vẻ không thật, đưa tay lên xoa đầu đầy cưng chiều.

"Ừm, em đi chơi với bạn vui vẻ, có gì gọi cho anh ngay được chứ?"

"Nae..."

Taehyung yêu thương, Taehyung cưng chiều, nhưng dù đồng ý thì anh vẫn sẽ gửi kèm lời nhắc nhở có gì phải gọi cho anh ngay. Taehyung vẫn hi vọng Jungkook sẽ tin tưởng mà gọi điện cho anh khi cậu thấy cô đơn chứ không phải cứ một mình chịu đựng như bây giờ.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện