Hai ngày cuối tuần trôi qua ở nơi tràn ngập tiếng cười và cả những câu chuyện không dễ tỏ lòng của những học sinh trung học.
Jungkook về nhà, tâm trạng đã tốt hơn nhiều nhờ chuyến đi vừa rồi. Nhìn lại bàn học của mình, mẩu giấy vẫn còn nguyên vẹn trên mặt bàn ngay ngắn, cậu cầm lên vò lại quăng vào giỏ rác bên cạnh.
Mẹ cậu không về... hoặc có về nhưng cũng chẳng để tâm mình còn có đứa con trai.
Hyungie:
Ngủ ngoan nào! Mai gặp Jeon của anh ở trường nhé!
Đọc tin nhắn của anh, Jungkook mỉm cười tự nói với bản thân mình:
"Không sao mà, mọi chuyện sẽ ổn thôi."
...
Lại một tuần mới bắt đầu, có những bạn học thích ngày thứ hai vì có buổi sinh hoạt đầu tuần làm giảm số lượng tiết học. Có bạn mỗi lần đến đầu tuần lại lắc đầu chán nản, vậy là còn 6 ngày nữa mới đến cuối tuần.
Eunyeon sáng nay vào lớp cảm nhận được tất cả bạn học cùng lớp đều tránh mặt mình. Cứ có tiếng thì thầm sau lưng nhưng khi Eunyeon quay lại nhìn thì những bạn học đó lại làm như chẳng có gì. Cảm giác thật khó chịu.
"Eunyeon, chị Minyong tìm cậu!"
Một bạn học cùng đội tuyển học sinh giỏi Văn với Eunyeon ghé vào lớp 10C5 gửi lời nhắn. Chuyện vẫn chưa giải quyết xong mà!
Eunyeon lủi thủi một mình đi đến phòng dành riêng cho đội tuyển chuyên Văn đại diện cho Kangsan mà Hwang Minyong là trưởng nhóm.
Bạn học Im bước vào nhìn thấy đàn chị Minyong đang ngồi đọc sách mà chẳng để ý đến việc mình vừa vào phòng nên em lên tiếng chào hỏi trước:
"Chị..."
"Ngồi đi" - Minyong vẫn chăm chú đọc quyển sách trên tay.
"Chị tìm em có việc gì ạ?"
"Làm đơn rút khỏi đội tuyển đi!" - Ngắn gọn, dứt khoát, phong cách của top 1 chuyên Văn.
"Sao ạ?"
"Đang nói tiếng người!"
"Em không..."
RẦM !!!
Minyong đập mạnh quyển sách đang đọc dở xuống mặt bàn.
"Rút khỏi đội tuyển hoặc thông tin gian lận sẽ lên confession trường! Chọn."
Tay chân run lẩy bẩy, lựa chọn nào đối với Eunyeon cũng không thể. Mẹ cô mà biết cô không có trong đội tuyển dự thi nhất định sẽ cắt hết phí sinh hoạt của mình, nhưng chuyện kia lan ra toàn trường thì cô vừa bị tước quyền tham gia thi đấu vừa ôm nổi ê chề suốt thời gian cấp ba.
"Chị ơi, nể tình em cũng có cố gắng giúp đội tuyển chị bỏ qua cho em lần này được không ạ?"
"Vậy lúc em động đến Haru em có nể mặt tôi không?"
"..."
"Haru chính là người cản tôi đăng bài viết gian lận của em lên confession trường, em nhìn lại xem em đối xử với Haru của tôi như nào?"
Minyong vẫn giữ trên mặt vẻ điềm tĩnh đến lạnh lùng.
"Không nói nhiều, làm đơn đi, cho em thời hạn ba ngày!"
"Chị..."
"Nè Hwang Minyong!"
Tiếng nói bên góc phòng thu hút sự chú ý của mọi người, Haneul cũng là người trong đội tuyển nên việc có mặt trong phòng này chẳng có gì lạ. Từ nãy giờ ngồi gần đó đọc sách dù mang cả tai nghe nhưng vẫn bị những bạn học kia làm phiền.
"Sao???"
"Bỏ qua chuyện của bạn học này đi!"
"Cậu sao hôm nay lại có hứng thú xen vào chuyện của bọn con gái vậy?"
"Nếu cậu đồng ý cho qua việc này, tôi sẽ đồng ý lời đề nghị của cậu."
Một tay chống cằm, các ngón tay còn lại gõ xuống mặt bàn lộc cộc, Minyong có chút suy nghĩ về điều kiện của Haneul. Nếu Haneul chấp nhận tham gia thi nhóm cùng mình trong cuộc thi cấp Thành sắp tới thì giải Quán quân không còn quá khó để đạt được nữa.
"Được, tôi có thể chấp nhận bỏ qua! Nhưng Haru của tôi chịu không ít ấm ức!"
Haneul hai tay đút vào túi, quay sang nhìn Eunyeon vẫn im lặng không dám nói gì.
"Bạn học này, em đi tìm và xin lỗi Haru được chứ?"
"Em..."
"Nếu còn không đồng ý, tôi cũng không còn gì để nói. Xem như tôi chưa nói gì vậy!"
"Em... em sẽ xin lỗi cậu ấy mà."
Haneul đang rời đi thì dừng lại:
"Nói với Minyong kìa. Chuyện cần nói tôi đã nói xong rồi, còn lại các cậu tự giải quyết đi!"
Eunyeon nhìn theo lưng đàn anh rời khỏi phòng. Trong khi bạn học đang quay lưng với mình, cả đội trưởng đội tuyển cũng muốn mình rời khỏi lại có một người quan tâm đến mình.
"Nhớ làm theo lời đã nói!"
Đàn chị Minyong sau đó cũng đứng lên rời khỏi phòng đội tuyển. Cột nhà của Haru chỉ đi vắng một ngày không có nghĩa là chuyện xảy ra ở trường cô không nắm được.
Eunyeon sau khi tìm và xin lỗi Haru trên đường quay lại lớp học lại tình cờ gặp được Hwang Haneul. Nhưng anh lại cứ vậy lướt qua, cứ như cả hai người chẳng liên quan gì cả. Muốn hỏi lý do cũng muốn nói cảm ơn, bạn học Im đuổi theo sau để gọi đàn anh.
"A..anh Haneul."
"Tìm tôi?"
"Dạ..."
Eunyeon có chút bối rồi khi đối diện Haneul, ai mà không ngượng khi đứng trước nam thần như này chứ, đã vậy còn tốt bụng đến mức nói giúp cho Eunyeon.
"Sao anh lại giúp em ạ?"
"Tôi không giúp em, tôi chỉ không muốn chuyện của em làm ảnh hưởng đến danh tiếng của Đội tuyển trường."
"À... dạ vâng"
Thất vọng rồi, cứ tưởng bản thân được đàn anh quan tâm để mắt đến một chút nhưng xem ra cô đánh giá quá cao bản thân mình rồi.
"Tôi có đọc qua mấy bài văn của em, không quá xuất sắc nhưng em có khả năng đặt cảm xúc vào câu chữ đó! Tự làm bài của mình, đừng gian lận nữa. Đừng để người khác nói Ban Xã hội lấy cắp ý văn của nhau!"
Lời nói tưởng rằng không để tâm nhưng lại là lời khuyên chân thành. Người thật sự giỏi sẽ không cần phải đi khoe khoang khắp nơi rằng mình giỏi. Cách Haneul nói với Eunyeon là chia sẻ về cảm nhận của chính mình. Nơi trường lớp nhiều kiến thức như này, học thầy là chính nhưng học thêm từ bạn lại có khi hiệu quả hơn.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, chuông hết giờ cũng đã kêu lên báo hiệu học sinh đã được "thả".
Jungkook dọn xong tập vở, mang ba lô lên vai chuẩn bị ra về thì điện thoại nhận được tin nhắn:
Tin nhắn từ XXX:
Kookie yah... em tan học chưa? Anh về nước rồi, đang ở trước cổng trường đợi em!
Đọc xong dòng chữ trên màn hình, Jungkook ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh ra cổng trường, chạy vượt mặt Taehyung mà cậu không hay.
Nhìn em nhỏ từ xa chạy đến tưởng sẽ ôm mình nên dang cả tay sẵn sàng đỡ Jungkook, vậy mà bạn nhỏ cứ thế chạy qua luôn.
Taehyung phản xạ mắt mở lớn quay đầu nhìn em, cả bọn Jimin, Yoongi và Haneul cũng thắc mắc. Và rồi cả bốn người cùng chạy theo ngay sau Jeon nhỏ sợ em đang gặp chuyện gì.
"Eiiii !!!"
Ba anh Jimin, Yoongi, Haneul xém tông vào nhau vì đang chạy mà Taehyung đột nhiên đứng lại không báo trước.
"Thằng này tự dưng đứng lại gấp vậy?"
Taehyung đứng yên, mắt nhìn về phía đối diện cổng trường, cơ mặt cũng từ từ nghiêm lại đến mức khiến người khác dè chừng.
"Người đó, không phải Kookie đâu nhỉ?"
Các anh nhìn theo hướng chỉ tay của thằng bạn mình. Phía đối diện cổng trường ấy, Taehyung nhìn thấy Jeon của anh ôm người khác không chút ngại ngùng. Để người đó ôm lấy eo em, người kia còn xoa đầu Jungkook nhỏ của anh.
"Nè Tae... Tae mày bình tĩnh đi, còn chưa biết rõ mà." Haneul quay lại
"Chắc là người quen của em ấy thôi" - Yoongi vỗ vai bạn mình.
Taehyung tay siết chặt nổi cả gân xanh.
"JUNGKOOK . LÀ . CON . MỘT"
Taehyung hất tay Yoongi đang đặt trên vai mình, mắt đục ngầu giận dữ đi thẳng về chỗ kia.
"JEONNN !!!"
Uy lực của lời nói không thể xem thường, giọng nói vốn đã trầm nay còn hạ xuống tông thấp hơn, chứng tỏ Taehyung đã nén một sự tức giận rất lớn.
"A... anh!" Bạn nhỏ có chút giật mình quay lại khi nghe tiếng Taehyung gọi.
"Người này là...!"
"QUA ĐÂY !"
Jungkook còn chưa nói hết câu đã bị Taehyung cướp lời, nhìn Hyungie của mình sao giận dữ quá, Jungkook tự dưng không quen với bộ dạng này của anh. Nói chính xác là từ lúc quen nhau đến giờ Taehyung có bao giờ giận dữ với cậu như vậy đâu.
"Em..."
"ANH NÓI QUA ĐÂY !"
Thấy Jungkook cứ đứng sát bên cạnh người con trai kia, Taehyung đã tức còn thêm giận. Đưa tay định nắm kéo Jungkook về phía mình nhưng mà...
"Cậu là ai mà gằn giọng với Jungkook?"
Thấy Jungkook nhỏ có cứ đứng yên tưởng rằng em bị cậu bạn trước mắt bắt nạt người kia lập tức kéo Jungkook ra sau lưng mình.
"ANH BUÔNG RA"
Taehyung muốn lao đến giành lại Jungkook, cũng may Haneul và cả Yoongi đứng phía sau kịp lôi lại.
"Mày bình tĩnh chút đi."
Jimin thấy tình hình không ổn lên tiếng hỏi Jungkook cho rõ đầu đuôi.
"Người này là gì của em vậy Jungkook?"
Người mà bọn họ đang nhìn thấy, người mà Jungkook không ngần ngại ôm lấy là một chàng trai mang nói không đẹp trai là nói dối, đã vậy khắp nơi còn tỏa rõ mùi tiền. Sự thật thì đau lòng nhưng mà học sinh như bọn anh so với người này quả thật có chút không sánh được.
"Dạ, anh họ em! Hoseok hyung mới từ nước ngoài về."
"Anh họ..s.a..o?"
Jimin vừa nói vừa quay đầu nhìn sang Taehyung, cố gắng kìm chế để không cười vào mặt thằng bạn mình. Yêu đương mù quáng, mém chút là đánh anh họ của người yêu luôn rồi.
Keng... keng...keng...
Chuông nhà thờ cạnh trường học vang lên, cả đàn bồ câu bay vọt lên trời. Haneul và Yoongi bỏ tay ra khỏi người Taehyung đưa tay lên để che miệng đang muốn bật cười thành tiếng. Còn Kim Taehyung đang ba chấm ...
"Còn bạn học này là ai vậy Kookie?"
"Dạ... anh ấy là..."
"YAH...Hoseok !"
Lại có người bước đến, lần này là thầy chủ nhiệm của Kookie.
"Chịu về rồi sao? Về cũng không nhắn anh em tiếng nào."
"Cậu sao ở đây?" Hoseok có chút ngạc nhiên khi thấy Namjoon từ trường cấp ba bước ra.
"Đây là thầy chủ nhiệm của em!" Jeon nhỏ lên tiếng.
"Chủ nhiệm? Vậy cậu dạy ở trường này?"
"Bạn của anh hả?" Taehyung hỏi anh họ.
Namjoon gật đầu.
Khoan, dừng một chút, mối quan hệ rùm beng gì đang diễn ra vậy. Người vừa ôm Jungkook là anh họ của em ấy đồng thời cũng là bạn của anh họ của mình. Quan hệ gì mà làm dây thần kinh muốn thắt bính lại luôn vậy?
"Ở đây nói chuyện không tiện, cậu rảnh không đi uống một chút!"
"Định đưa em trai nhỏ đi chơi nhưng nếu đi uống thì dẫn Kookie theo cũng được!"
"Nhưng đám nhóc này chưa đủ tuổi đến bar đâu"
"Đến nhà của tôi đi, cậu gọi Seokjin hyung đến luôn được chứ!"
"Ừm được!"
Taehyung từ nãy giờ vẫn nhìn bàn tay Hoseok cứ tự do xoa đầu bạn nhỏ của anh, trong lòng khó chịu như lửa đốt.
"Em chở cậu ấy!"
"Không! Kookie đi với tôi!"
Một bên là "anh họ" một bên là "anh yêu", Jungkook sao cứ phải đứng giữa bị tranh giành như này. Taehyung nén lại cơn giận để giọng nói không khó nghe quay sang nhìn Jungkook.
"Jeon... em đi với anh nha!"
Hoseok cũng chẳng chịu nhường.
"Kookie đi với anh mà đúng chứ?"
"Em..."
Jungkook nhìn qua rồi nhìn lại, nhìn Hoseok hyung rồi nhìn Taehyungie. Cuối cùng cũng đưa ra được quyết định.
"Anh Haneul chở em nha!"
"Anh sao?" Haneul có chút bất ngờ
"Được thôi!"
Pằng... pằng...
Đạn thật là Haneul xong đời rồi đó, ánh mắt của Hoseok và Taehyung hiện tại tập trung nhìn Haneul đến mức anh cảm