School 2021 [Taekook]

Chương 2


trước sau




"Sau đây cô mời lên sân khấu danh sách học sinh top 1 của khối 10,11 và 12 trường chúng ta học kì vừa rồi."

Cô Hiệu phó của trung học Kangsan đang giữ vai trò đầy vinh dự khi đọc tên danh sách học sinh xuất sắc của trường trước toàn thể phụ huynh, học sinh và có cả những phóng viên của tờ báo Giáo dục nổi tiếng nhất Hàn Quốc.

Ban Tự nhiên

10C1 – Jeon Jungkook

11B1 – Lee Minkyung

12A1 – Hwang Era

Ban Xã hội.

10C7 – Im Eunyeon

11B5 – Hwang Minyong

12A4 – Lee Eunha

Lần lượt học sinh được gọi tên bước lên sân khấu nhận phần thưởng danh dự, vẻ mặt đầy tự hào với thành quả đạt được. Phía bên trái là ghế ngồi danh dự của phụ huynh học sinh, những bà mẹ có con được gọi tên đều tự hào vui vẻ thế hiện hết lên gương mặt. Nhưng không hẳn ai cũng có ba mẹ đến chúc mừng. Có những đứa trẻ chưa từng được mẹ đưa đi học hay ba chở đến trường như Jeon Jungkook là một ví dụ.

Nổi bật hơn cả trong dàn học sinh danh dự nhận thưởng là cậu học sinh điển trai ban Tự nhiên của khối 10.

Không giống những học sinh khác mang trên mắt cặp kính dày cộm ngược lại cậu bạn này còn rất điển trai thu hút hết mọi sự chú ý. Nếu những học sinh khác khi cầm giấy khen đều mỉm cười đầy tự hào còn Jungkook thì chỉ đơn giản là cầm cái tờ giấy mà ở nhà cậu chất đầy một ngăn tủ.

Có thưởng thì sẽ có phạt. Học giỏi thì thưởng vi phạm nội quy thì khiển trách trước trường. Sau màn sơ kết kết quả học kì 1, thầy giám thị bước tới bục gọi tên những học sinh bị kỷ luật trong tuần vừa qua và trong danh sách ấy chưa bao giờ thiếu cái tên 11B1 Kim Taehyung Ban tự nhiên.

Một tốp học sinh đi xuống lại tốp khác đi lên chỉ là không cùng mục đích.

"A..."

Một bạn học do bước xuống bục bị hụt chân nên ngã ra phía trước vừa hay đụng phải Taehyung đang đi tới. Taehyung không phản ứng cũng chẳng động tay cho đến khi người đó tự giác lùi lại.

"A...xin lỗi anh em bất cẩn..."

Nữ sinh cúi đầu ngượng ngùng khi đứng trước đàn anh khối trên nhưng khi ngước lên thì không thấy người đâu nữa, Taehyung đã bước qua rồi. Thế nhưng mọi hành động đã thu vào mắt của một học sinh khác ở phía sau Im Eunyeon.

Buổi sơ kết học kì 1 kết thúc, học sinh Kangsan chính thức vào học kì 2.


Sau tiết sinh hoạt chung học sinh toàn trường trở lại lớp học, cứ vậy ngày thứ hai đầu tuần của học sinh trường  Kangsan trôi qua.





...





Ngoài lớp học, nhà Taehyung cũng là nơi nhóm bạn của cậu lui tới ba bốn lần tuần để chơi game, bày trò hoặc đơn giản là thích tụ tập. Nói là nhóm nhưng cũng không nhiều gồm có Min Yoongi, Park Jimin cùng lớp và Hwang Haneul cũng chơi cùng nhóm Taehyung nhưng học 11B7.

Hôm nay Haneul có dẫn theo em trai mình, bọn họ cũng có gặp nhóm Taehyung vài lần trong các trận bóng rổ. Cả đám chơi cùng nhau ở câu lạc bộ trường.

Cửa phòng mở ra, Jungkook bước vào quăng cái ba lô trên vai xuống góc ghế, thản nhiên bước đến ngồi lên đùi Taehyung, cái tư thế vừa ôm vừa ngồi, cằm đặt lên vai , tay cầm điện thoại xoay ngang chuẩn bị vào trận game còn đánh dở mặc kệ xung quanh còn có người.

Các anh cũng quen cảnh này rồi, top giỏi C1 và top "quậy" B1 hẹn hò nửa học kì rồi còn gì.

Taehyung hai tay bắt lấy eo, sau khi giữ cho Jungkook ngồi thăng bằng thì di chuyển các ngón tay đan vào mái tóc mềm mềm tròn ủm đang cọ vào gò má

"Dỗi rồi?"

Jungkook lặng thinh không nói, mắt vẫn nhìn chăm chăm vào màn hình sáng trưng mặc kệ người kia.

"Anh làm gì sai hửm?"

"..."

"Em Jeon ơi"

"Em Jeon à"

"Em Jeon à"

"Em Jeon ơi"

"Jeonnnn..."

Không có tín hiệu trả lời, Taehyung đẩy nhẹ Jungkook để cậu lùi ra nhìn thẳng vào mắt cậu, mắt cả hai lúc này đối diện nhìn chăm chăm vào nhau, Taehyung dùng ngón tay chọt chọt lên gò má.

"Em phải nói thì tôi mới biết sai chỗ nào để dỗ em chứ."

"Eunyeon..."

"Eunyeon ???"

"Top 1 của 10C7, Im Eunyeon." – Yoongi mắt vẫn nhìn màn hình máy game cắt ngang thắc mắc của thằng bạn mình.

"Thì sao?"

"Con bé đó mà biết chắc đau lòng chết mất, nhìn anh Taehyung đắm đuối như thế mà anh chẳng biết cái chi chi"

Nghĩ một chút nhớ lại sáng nay, đúng là lúc lên sân khấu có đụng trúng ai đó nhưng mải nhìn Jungkook nên Taehyung có để ý đâu. Sát lại gần để cọ đầu mũi cao lên chóp mũi của người nhỏ đanh đá, Jungkook cũng theo đà mà hai tay vòng ôm lấy cổ Taehyung.

"Anh còn chẳng biết đó là ai. Sáng nay anh cố dậy sớm đến trường chỉ để thấy em trên sân khấu lúc nhận bằng khen thôi đó. Người ta thương em như vậy em còn không hiểu sao."

Nghiêng qua thơm mạnh, anh còn lợi dụng đẩy lưỡi vờn lên má thịt trắng thơm. Jungkook không tránh tức là hết khó chịu rồi, lần nữa dựa vào cằm lên vai Taehyung ở tư thế ngồi ôm, em thích việc được ngồi trọn trong lòng Taehyung như này.

"Ghệ của anh hả Taehyung? Xinh nhợ..."

Taehyung không thân nhiều với Hawon nên chỉ gật đầu xã giao, thật ra trong lòng có chút khó chịu khi nghe cậu gọi Jungkook như thế.

Haneul thấy không khí không tốt lắm quay sang nhắc nhở thằng em mình.

"Cẩn thận lời nói chút, Taehyung nó nóng tính chứ không dễ chịu như anh đâu."

Người yêu của anh mà vừa xinh đẹp lại học giỏi nhưng mà em không ngoan đâu mà. Jungkook không phải kiểu mọt sách, đêm hôm trước có thể cùng Taehyung đi chơi đến tận khuya nhưng bài kiểm tra ở lớp sáng hôm sau vẫn hoàn thành tốt.

Không phải cứ học giỏi là chăm ngoan mà cũng không phải cứ học "ngu" là không có đầu óc. Cái cách đánh giá của nhiều người lớn áp đặt lên những đứa trẻ đang ở tuổi trưởng thành.

Bởi vì người lớn chỉ có thể đánh giá kết quả học tập của học sinh qua bài làm trên giấy, còn trong đầu những đứa trẻ ấy nghĩ gì lại ít ai để tâm.

"Đi ăn đi quán anh tao mới mở được giảm giá."

Jimin lên tiếng rủ rê, bạn bé Jeon vẫn chăm chú vào máy điện thoại còn Taehyung vẫn xoa tóc cưng chiều.

"Đi cùng nha."

"Không đi đâu."

"Học bài?"


Jeon gật đầu

"Học làm gì bé ơi" Hawon ngứa đòn





BỤP...





"Mày câm."




Taehyung cầm quyển sách ngay bên cạnh ném mạnh về phía Hawon, cũng may là trượt nhưng cũng khiến cậu ta giật mình.

"Nè nể mặt tao đi, nó đùa thôi."

Haneul là chơi chung với Taehyung lâu rồi hiểu tính bạn mình nên lên tiếng can ngăn

nhưng cũng không ưng gì lời nói của thằng em mình.

Taehyung có thể bỏ học, có thể bỏ thi, kiểm tra dưới trung bình như cơm bữa, kiểm tra miệng hôm nào thuộc bài chắc bão cuốn cả Seoul nhưng Jungkook của anh thì không như vậy. Jungkook không phải kiểu yêu thích học tập, đam mê giải đề nhưng em chẳng bao giờ để bất cứ điều gì ảnh hưởng đến kết quả của mình.

Mà Taehyung thì hiểu điều đó hơn tất cả, anh cũng thích Jungkook bởi điều đó. Học ra học mà chơi ra chơi không xen lẫn nhau.

Nếu hỏi một đứa đứng đầu từ dưới đếm lên trong B1 như Taehyung sao lại ủng hộ việc người yêu mình "chăm học." Nhưng nhớ rõ B1 là lớp chuyên cao nhất, lớp chỉ có 20 người đồng nghĩa với việc anh đứng thứ 20 của toàn khối gần 800 học sinh.





...



"Lúc trước tao còn nghĩ mày và Jungkook chỉ là hứng thú nhất thời thôi chứ, không ngờ một học sinh giỏi của trường mình lại có thể cầm chân được bạn học Kim."

"Jungkook khác."

"Khác gì?"

"Thế giới quan của tao chỉ chia làm hai loại."

"Jungkook và tất cả những gì còn lại. Chỉ vậy thôi."

"Vậy tụi tao là loại nào?"

"Tụi mày sao?"

"Không nằm trong thế giới của tao."

Các anh trong lúc chờ thằng bạn mình tạm biệt tình yêu bé nhỏ thì trò chuyện tán gẫu.

Taehyung đón xe cho Jungkook về, cậu không đưa bạn bé về vì Jungkook không muốn thế.

Bước chân vào nhà, ngôi nhà từ lâu chỉ là nơi dùng để ngủ nghỉ của Jungkook, cậu đi thẳng vào phòng không bận tâm đang có những ai trong nhà. So với những đứa trẻ khác bị ba mẹ áp lực việc học tập thi cử, mắng nhiếc thậm tệ khi bản thân chỉ được 9,5 mà không được 10, Jungkook lại chẳng bao giờ chịu áp lực đó nhưng với cậu lại chẳng thấy vui vẻ gì với điều này. Nói một cách chính xác, Jungkook là đứa trẻ bị bỏ rơi ở tại nơi mà người ta hay gọi là nhà.

Mỗi đứa trẻ khi sinh ra đều là một tờ giấy trắng, người vẽ nên cho con những đường nét đầu tiên chính là người gần gũi với con nhất. Trẻ càng nhỏ thì kí ức sẽ càng dễ khắc sâu.

Trong ký ức của Jeon Jungkook chỉ có hình ảnh của một người cha say xỉn ngoại tình về lấy tiền nhà để nuôi nhân tình. Trong ký ức của Jungkook chỉ có một người mẹ nhu nhược nai lưng đi kiếm tiền chịu khổ mà quên đi hạnh phúc của bản thân, quên đi bà cũng có một đứa con ở bên cạnh.

Jungkook từ nhỏ đã cố gắng học hành thật chăm chỉ, luôn đứng đầu các bảng xếp hạng học tập chỉ để mong muốn một lần được cha khen mẹ thưởng.

Jungkook của tiểu học chỉ ước được mẹ khen con thật giỏi khi đạt điểm 10. Jungkook trung học chỉ ước một lần ba mẹ cũng đến họp phụ huynh để nghe cô giáo đọc tên cậu là học sinh giỏi nhất khối năm ấy. Nhưng những điều ấy lại chưa từng xảy ra...

Có ai biết được cậu dù đã 16 nhưng Jungkook vẫn còn tâm tư của một đứa trẻ, luôn khao khát nhận được sự quan tâm của những người xung quanh.

Nhưng mà xung quanh đứa trẻ này chưa có ai từng lắng nghe em nói.  Và rồi đứa trẻ quen giấu cảm xúc vào sâu bên trong chính mình cho đến khi em gặp được Kim Taehyung.

Taehyung là người duy nhất khen Jungkook, người công nhận những gì mà bạn nhỏ cố gắng đạt được, khao khát chứng tỏ bản thân của đứa trẻ ấy cuối cùng cũng có người lấp đầy.




Ting...






Hyungie: Anh nhớ em...




Jungkook chỉ đọc, rồi để màn hình tự động khóa bản thân vẫn chăm chú vào đề bài Lý đang làm nhưng trên môi đã kéo lên nụ cười đầy vui vẻ. Cậu sẽ chẳng để bất cứ điều gì ảnh hưởng tới việc học, Taehyung sẽ hiểu được thôi, anh sẽ chẳng trách cậu sao lại không trả lời tin nhắn mà cũng chẳng bao giờ trách Jungkook điều gì.

Ít ai biết được Jungkook chỉ thích được dỗ ngọt, trùng hợp thay Taehyung lại chưa từng lớn tiếng với em. Nhưng nói ngọt khác với nói điêu. Jungkook đủ thông minh để phân biệt được hai điều đó. Vì Jungkook tinh ranh hơn những gì bạn tưởng khi nghĩ về một cậu học sinh top 1 toàn trường.

Cuối cùng cũng giải quyết xong  mớ đề giải khó nuốt môn Vật lý, Jungkook gấp lại sách vở đi đến cửa sổ muốn hóng tí gió mát buổi đêm.

Lại nhìn xuống con đường trước sân nhà thấy anh người yêu đang đứng bên đường cùng  con xe đạp thể thao đen nhám quen thuộc. Anh đang vẫy tay ý gọi Jungkook, cậu mỉm cười rồi chạy nhanh xuống với Taehyung.

"Anh đến lâu chưa?"

"Được một lúc rồi"

"Có việc gì sao?"

Gật đầu

"Nhớ em... chỉ nhớ em thôi."

Taehyung đi ăn xong với đám bạn thì ghé sang nhà em người yêu thăm chút xíu, có ai bình thường khi yêu đâu. Vừa gặp đó rồi nhớ đó... Úi giời chán lắm cơ.

Nhìn lại Jungkook chỉ mặc một áo cộc và quần jogger đơn giản, lông mày nhíu lại rồi kéo áo ôm trọn Jungkook vào lòng.

"Lạnh như này mà em mặc như vậy hửm? Cứ như trẻ con."

"Vậy anh yêu trẻ con hay người lớn?"

"Anh yêu Jeon Jungkook của anh."







❣️❣️❣️



김 태 형
Kim Taehyung
11B1 - Ban Tự nhiên khối A ( chuyên Toán)




...





전 정 국
Jeon Jungkook
10C1 - Ban Tự nhiên khối A (chuyên Lý)






❣️❣️❣️

___________________________



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện