"Ưm... tiền bối, em chóng mặt."
Eunyeon bất ngờ ngã về phía Taehyung. Và theo phản xạ tự nhiên của con người, Taehyung đương nhiên là đỡ lấy. Eunyeon sau đó còn cố tình đưa mắt nhìn sang bạn học nào đó nhếch môi.
Jungkook nuốt xuống tức giận, bàn tay nắm lại siết thật chặt. Dù gì Eunyeon cũng là con gái nên Jungkook không thể cứ thế mà lao đến. Nhưng mà... Haru thì có thể!
ÀO...
"YAH !!!"
"Uống nước ép cà rốt không?"
Còn chưa được quá phút, Haru nắm ngược cổ áo Eunyeon kéo ngược ra sau thẳng tay hất ly nước ép của mình vào người cô.
"KIM HARU !"
"Uống nước ép cà rốt đi rồi nhìn cho kĩ."
Haru mặc kệ ai đó đang phát tiết, lắc mạnh vai Eunyeon nhìn về hướng ngược lại.
"Cậu có nhìn thấy sự khác biệt không? So với những cố gắng của cậu, chỉ cần Jungkook xuất hiện, tiền bối Taehyung sẽ chủ động đi đến cạnh cậu ấy."
Lời nói nhẹ nhàng nhưng độ sát thương cực kì lớn.
Ngay từ lúc phát hiện ra sự có mặt của Jungkook, Taehyung đã không còn ở chỗ của Eunyeon.
Bước thật nhanh để có thể ôm lấy Jungkook, đó là tất cả những gì Taehyung muốn làm ngay bây giờ.
Nhưng Jungkook thì ngược lại. Jeon của Taehyung không bước đến, em chỉ đứng yên với ánh mắt phủ đầy tức giận
"Jungkook..."
"CHIA TAY ĐI !"
Eunyeon tin chắc như vậy, Haneul phía sau cũng lo lắng điều đó. Nhưng mà mọi chuyện không đơn giản chỉ dừng lại như vậy.
Jeon của Taehyung không nói chia tay mà bước lùi về phía sau, môi bặm lại giận dỗi
"Anh đứng yên!"
"Jeon..."
"Hong có được đụng vào người em."
Jungkook lông mày nhíu lại, má thịt phồng ra tròn ủm, bàn tay phủi phủi tay Taehyung đang muốn sờ sờ mình.
"Jeon... anh có nói trước rồi mà."
"Tổng cộng là 3 phút 48 giây làm tròn 4 phút." Ý nói thời gian Eunyeon ngã vào Taehyung.
"..." - Kim uất ức Taehyung
"Cấm anh hôn em 4 tuần."
ẦM !!!
Nghe tin như sét đánh ngang tai, Taehyung muốn khóc tới nơi rồi.
"Jeonnnn..."
"Hong có cho đụng vào người tui !"
Jungkook kiên quyết không cho Taehyung chạm vào người mình. Bắt anh đứng yên khoanh tay cái tội dám "vô tình" đưa tay đỡ ai đó.
Chuyện không giống như Eunyeon và Haneul đã nghĩ. Làm gì có chuyện chia tay chia chân. Thậm chí cả hai còn mè nheo với nhau kia kìa.
Trở lại vài tiếng trước, cụ thể là buổi trưa khi Taehyung đưa em nhỏ ra khỏi phòng Haneul để về phòng mình, em nhỏ không ngủ yên mà nghiêng đầu sang hỏi anh.
"Hyung, chuyện khi nãy anh nói với Haneul hyung về Eunyeon..."
"Em nghe rồi sao?"
"Dạ vâng !"
"Ừm !"
"Jeon..." Taehyung gọi em.
"Dạ ??"
"Em muốn cùng anh giúp Haneul không?"
"Làm như nào ạ?"
"Anh sẽ nói chuyện với Eunyeon vào tối nay. Nhưng anh không chắc có xảy ra động chạm tay chân hay không? Anh chỉ muốn Haneul nhìn ra được sự thật, nên nếu có chuyện gì tuyệt đối Jeon của anh không được nghĩ lung tung. Anh là của em, chỉ duy nhất của em thôi có biết chưa?"
"..."
Taehyung trước đó đã nói với Jungkook về tình huống này rồi. Lúc Jungkook xin Taehyung đi an ủi Haru anh cũng có nhắc em nhỏ nhớ lời anh đã nói về việc nhất định bé xíu của anh không được nghĩ linh tinh.
Có một kiểu người đi đâu làm gì cũng phải báo cáo, không ai bắt ai ép. Mà nếu là Taehyung, anh sẽ trả lời thế này:
"Tui thương tui thích nhắn với em bé của tui thôi. Lỡ ai bắt cóc tui em bé còn biết đường tìm."
Tình yêu là không phải sự bắt buộc, mà là sự tự giác của cả hai.
Trở lại câu chuyện cô gái và ly nước ép cà rốt, Jungkook phạt anh người yêu đứng yên ở kia còn mình thì đi về hướng Eunyeon với ánh mắt không mấy thân thiện.
"Lau đi." – Jungkook rút mấy tấm khăn giấy đưa trước mặt Eunyeon.
"Cậu..."
"Nghĩ rằng tôi sẽ mắng cậu, trách cậu? Hay cậu nghĩ tôi sẽ đánh cậu?"
"..." Eunyeon nhìn Jungkook đầy khó hiểu.
"Nếu cậu nghĩ vì cậu là con gái nên tôi không dám động tay thì đúng rồi đó. Nhưng chỉ là một phần thôi."
"..."
"Thay vì ghét cậu, tôi thấy cậu đáng thương hơn nhiều."
"Dành tình cảm cho người không có tình cảm với mình thì cậu không sai. Nhưng biết người đó đã có người yêu mà vẫn muốn chen chân vào thì đó là cố chấp."
"Cậu vừa giỏi lại còn xinh, sao cứ phải hạ thấp giá trị của mình như vậy? Cậu làm như vậy liệu anh ấy có thích cậu không?"
"Để tôi chống mắt lên xem cậu có thể bên anh ấy được bao lâu." Eunyeon vẫn không tự lượng sức mình.
"Có là bao lâu thì trong khoảng thời gian đó, một cọng tóc của cậu cũng không có cơ hội chen vào."
Jungkook giỏi giấu đi cảm xúc của mình hơn Eunyeon tưởng, và thái độ thản nhiên không chút tức giận của bạn học Jeon thành công khiến ai đó tức giận mà lời nói cũng trở nên ngông cuồng.
"Ha... ở nhà ba mẹ cậu dạy cậu đi giành đồ với một đứa con gái sao?"
"IM EUNYEON !!!"
Haru không chịu được thái độ cố chấp của Eunyeon, tức giận tiến lên nhưng Jungkook ngăn cô lại. Trái ngược với sự tức giận hiện rõ trên gương mặt của Haru, Jungkook lại chẳng hề hấn gì.
"Nếu cậu nói như vậy chẳng khác gì cậu đang muốn nói, tính cách chen chân làm kẻ dư thừa trong chuyện tình cảm của người khác là do có người dạy cậu sao?"
"YAH JEON JUNGKOOK !"
Jungkook tiếp lời
"ĐỪNG CÓ LÔI NGƯỜI LỚN VÀO CÂU CHUYỆN CỦA TÔI VÀ CẬU. KHÔNG CÓ HAY HO GÌ ĐÂU."
Cố gắng khắc chế sự tức giận của chính mình, ánh mắt hằn hộc của Jungkook nhìn chằm chằm người trước mặt.
"Cậu chính là tấm gương phản chiếu rõ nét nhất cách cậu được giáo dục. Đừng đánh mất đi lòng tự trọng và sự kiêu hãnh của một cô gái khi cậu chỉ mới 16."
"Hơn nữa... Taehyung – anh ấy không phải món đồ để người này giành, người kia giật."
"..."
"Kim Taehyung là NGƯỜI CỦA TÔI !"
Cậu gằn giọng khẳng định từng câu từng chữ, nếu sau câu nói này mà Eunyeon vẫn chưa chịu dừng lại thì không ai biết được hậu quả gì sẽ xảy ra. Sự tức giận của Jungkook không chắc sẽ tiếp tục được kiềm nén...
"Jungkook cậu..."
"Đủ rồi Eunyeon."
Eunyeon nhìn lại, hai mắt mở lớn:
"Haneul... sun..baenim !"
Sợ bản thân sẽ mất kiểm soát, Jungkook lập tức giao phần còn lại cho đàn anh của mình giải quyết.
"Hyung... em đi trước."
Nói rồi lập tức bước đi, Jungkook mặc kệ phía sau Haru lo lắng mà gọi tên cậu í ới.
"Jungkook, Jungkook !"
Haru chạy theo bạn mình vì sợ cậu sẽ vì tức giận mà làm mình bị thương. Nhưng Minhyuk đã kịp giữ Haru lại. Song Minhyuk vừa nói vừa dõi mắt nhìn theo đàn anh Taehyung đang đuổi ngay sau bạn học Jeon.
"Anh ấy mới là người có thể giải quyết tâm trạng của Jungkook bây giờ."
Taehyung không chạy lên kịp đi ngang hàng với Jungkook mà chỉ âm thầm đi sau lưng. Đôi khi những sự quan tâm không cần phải ngay lập tức, khoảng lặng sẽ khiến cho tâm tình của mình được ổn định hơn.
...
Jungkook đi dọc theo bờ biển, mặc kệ sóng đánh làn nước lạnh buốt vào da thịt dưới bàn chân. Cứ như vậy, Jeon nhỏ đi trước, Kim lớn theo sau. Âm thầm yêu thương, âm thầm bảo vệ.
Đi được một lúc cũng chịu dừng, Jeon nhỏ ngồi xuống ngắm từng đợt sóng xô vào rồi lại lùi ra.
Taehyung đi đến bên cạnh, choàng áo khoác của mình cho Jungkook rồi bản thân cũng ngồi xuống. Gió biển về đêm se lạnh sẽ không tốt cho em bé nhà mình.
Nhìn bàn tay Jungkook từ nãy giờ vẫn siết chặt để kiềm nén cảm xúc, Taehyung có chút xót xa...
"Muốn ăn một viên kẹo không?"
"..." – Em nhỏ vô thức gật đầu.
Vì tâm trạng đang không ổn nên cần có kẹo, vì ngực trái lại quặn thắt nên cần chút ngọt từ đường. Jungkook tựa đầu lên vai anh, hàng mi dài rũ xuống che đi đôi mắt to tròn mà Taehyung yêu lắm, môi nhỏ mím chặt vì lòng không vui.
" Ngoan, xòe tay rồi anh cho kẹo."
Giọng Taehyung nhẹ nhàng dỗ dành Jeon nhỏ, anh xòe tay mình ra muốn Jungkook đặt tay em lên.
Bàn tay đang siết chặt của Jungkook có lý do để dần nới lỏng, từ từ đưa lên đặt vào tay anh. Đến khi bàn tay xinh xắn của người nhỏ xòe ra nằm gọn trên lòng bàn tay lớn hơn, Taehyung đã thấy hiện rõ dấu móng tay bấm vào.
Anh đau lòng cúi xuống thổi nhẹ vào chỗ da thịt bị lún xuống như xoa dịu nỗi đau không chỉ ở ngoài da.
Anh nâng niu đem bàn tay ấy lần nữa hạ xuống. Không đặt kẹo vào như lời đã nói, thay vào đó, anh dùng ngón trỏ tay phải vẽ vào hai đường con đối xứng – là hình trái tim.
Jungkook cũng nhìn hiểu được lập tức ngước mắt nhìn anh.
"Kẹo anh để ở phòng rồi, hiện tại chỉ có tình yêu của anh thôi, Jeon nhận đỡ nhé!"
Ngày trước đau lòng Jungkook sẽ uống một ngày 3 cốc trà sữa, điên cuồng ngậm mớ kẹo ngọt để ổn định lại tinh thần. Nhưng từ khoảnh khắc này trở đi, Jungkook biết bản thân đã tìm thấy thứ còn ngọt hơn kẹo, quyến rũ hơn ly trà sữa full topping.
Là Kim Taehyung chứ không phải điều gì khác. Là người của Jungkook, của riêng em...
Jungkook nhìn lên còn Taehyung thì ngược lại, tầm nhìn trong mắt chỉ còn là hai phiến môi hồng hồng. Taehyung vô thức liếm môi lại càng mê hoặc, Jungkook cũng không ngại hơi ngửa đầu ra sau vì có tay anh giữ lấy.
Và rồi...
"Dừng!"
"..." Taehyung đứng hình khi chóp mũi của cả hai đã chạm nhau.
"4 tuần !" Jungkook nhắc nhở.
"4 tuần không được hôn em."
Mỡ dâng tới miệng rồi mà còn không được ăn, Taehyung tứcccc !!!
"Ư...ư...! Thì Jeon bảo anh không được hôn em 4 tuần chứ anh đâu có nói Jeon không được hôn anh đâu. Thì cứ coi như Jeon hôn anh đi mà."
Taehyung mắt cún con dụ dỗ bạn nhỏ nhưng không thành.
"Không ! 4 tuần là 4 tuần, không có ngoại lệ."
"Jeonnn ..."
"Không."
"Người ta năn nỉ luôn ớ!"
"Năn nỉ không có tác dụng."
Jungkook đứng dậy phủi cát bám trên quần áo rồi quay đi. Phải phạt một lần cho ai kia biết mà giữ thân.
Taehyung chết trong lòng nhiều chút, trái tim tổn thương nặng nề.
Bé ngoan trước mặt, môi xinh trước mắt nhưng không được chạm vào.
Còn gì đau đớn hơn, Taehyung khóc không thành tiếng chạy theo Jeon Jeon.
...
"Tiền bối... anh nghe em giải thích được không?"
Eunyeon nắm lấy cánh tay Haneul cố gắng tỏ ra bản thân đầy ủy khuất.
"Đừng như vậy, người ngoài nhìn vào sẽ đánh giá."
Haneul nói rồi đẩy tay hậu bối của mình.
"Anh..."
"Hôm trước em nói thích tôi đúng không? Giờ tôi có câu trả lời rồi!"
"..." Biết không còn cơ hội nhưng Eunyeon vẫn nuôi hi vọng.
"Cố gắng đừng xuất hiện trước mặt tôi, kể cả bạn bè của tôi, đặc biệt là đừng gây chuyện với Jungkook nữa. Tôi chỉ nói một lần, hi vọng em đủ thông minh để hiểu."
"HWANG HANEUL, NẾU TÔI NÓI KHÔNG THÌ SAO?"
Eunyeon tức giận đánh mất cả hình tượng mà hét lớn nhưng đổi lại chỉ là thái độ lạnh băng đầy u ám của Hwang Haneul.
"Cút khỏi đội tuyển!"
Haneul ban đầu là người đã đứng ra giữ lại vị trí trong đội tuyển Văn ở trường cho Eunyeon.
Không thể phủ nhận ngay từ đầu Haneul có chút để ý bạn học này vì em có khuôn mặt rất giống người đó. Nhưng một khi đã động vào bạn bè của anh thì anh không còn gì để tiếp tục nữa.
"Em vào trong đi, đứng ngoài này lâu không tốt."
Vào những lúc bản thân chỉ còn lại một mình, may sao luôn có người tiếp theo đến cạnh Eunyeon an ủi cô gái ấy.
"Anh ?!"
Chàng trai nở nụ cười khiến tim Eunyeon lệch nhịp, anh đẹp trai này có chút quen, rất quen.
"Anh là Giám đốc công ty du lịch Seoultravel đúng không ạ?"
Hoseok mỉm cười.
"Thật vinh hạnh vì em còn nhớ. Hình như em đang có chuyện không ổn?"
"Dạ vâng."
Eunnyeon đáng thương cúi mặt, cố gắng nặn ra giọt nước mắt.
Hoseok nhìn thấy thì đưa tay vỗ vai em an ủi.
"Em không ổn nhưng anh không quan tâm vấn đề của em."
"Dạ???"
"Anh chỉ muốn đến để nhắc nhở em đừng làm gì quá đáng với bạn học họ Jeon. Không hợp với một cô gái như em đâu."
Tại sao tất cả mọi người đều bênh vực Jungkook, Eunyeon không chịu được lập tức chất vấn.
"Anh là ai mà bênh vực cậu ấy? Là ai mà xen vào chuyện của tôi?"
"Chẳng phải em biết rồi sao? Anh là giám đốc Seoultravel. Đồng thời là Anh trai của Jeon Jungkook. Em còn thắc mắc gì nữa không?"
Hoseok vẫn thân thiện mỉm cười nhưng ánh mắt của anh thì nghiêm túc đến đáng sợ. Dám động đến em trai yêu quý đáng giá hơn kim cương của anh, người anh này không ra mặt không được.
"Em..m.." Eunyeon hoảng đến mức lời nói trở nên lắp bắp.
"Không sao! Anh là người lớn không chấp mấy việc của trẻ con."
"Nhưng từ giờ trở đi anh không chắc về việc đó nên phiền em cẩn thận hành động một chút nhé!"
Lời nói đầy lịch thiệp nhưng ý nghĩa truyền đạt lại không đơn giản như trên bề mặt chữ. Hoseok nói nhanh rồi trở lại khách sạn chứ không dành nhiều thời gian cho trẻ con không được ngoan!
...
Ở khách sạn hiện tại...
"Khoan!"
"Làm gì?"
Yoongi thắc mắc khi Taehyung ngăn cản mọi người lên tầng trên.
"Xuống quầy tiếp tân lấy chìa khóa luôn đi, tạo bất ngờ."
"Mày làm như muốn xin lấy chìa khóa là dễ vậy!"
Tất cả ánh mắt đồng loạt nhìn sang Haneul, riêng chỉ có Jungkook bị anh yêu lấy tay bịt mắt mất tiu.
"Rồi cái gì nữa?"
"Mỹ nam kế !"
"Tao mắc nợ tụi mày hay gì á!"
Haneul chán nản không muốn nói, đẹp trai cũng là cái tội hay sao á...
Nhưng mà đẹp trai vẫn có lợi thế nha, xin xỏ một tí là chị nhân viên đưa hẳn chìa khoá dự phòng.
Cả nhóm gồm 8 người có cả Hoseok hyung, Minhyuk và Haru cũng chuẩn bị cho cuộc vui tối nay. Đêm cuối rồi mà đâu thiếu mấy màn Ma sói, Uno được.
Taehyung phụ trách mở khóa, không dư một động tác nhanh chóng đẩy cửa phòng của Kim Namjoon.
CẠCH !!!
Namjoon mắt mở lớn, mấy cúc áo có chút lộn xộn, tóc có hơi rối, dùng cả thân người to lớn che đi người còn lại ở cùng phòng với mình.
"SAO MẤY ĐỨA VÀO ĐƯỢC VẬY?"
"Hyung... sao che mắt em?"
Jungkook đánh đánh lên bàn tay che trước mặt mình, từ lúc bước vào Taehyung đã lấy tay che mắt Jungkook còn Minhyuk cũng nắm được tình hình mà đưa tay che mắt Haru.
"Con gái và trẻ em không nên nhìn thấy những cảnh này."
Taehyung nhướn mày cười nham hiểm. Cuối cùng cũng trả được thù ở Seoul.
...
Các anh rủ nhau đến phòng anh lớn họ Kim để chơi, hiện tại mỗi người đều cầm trên tay một lá bài tương ứng với các nhân vật trong trò chơi gắn kết tình bạn: MA SÓI.
Seokjin nhận nhiệm vụ quản trò, chính anh sẽ chứng kiến hết những cái chết đầy oan ức và những con lươn bậc nhất trong hội bạn thân ở đây.
Jungkook chỉ cấm Taehyung hôn chứ không cấm ôm ôm nên Taehyung ngồi trên giường và ôm bạn nhỏ ngồi vào lòng mình.
"Hai đứa mày nắm tay ra hành lang chơi đi, có ai chơi ma sói mà đứa này ngồi trong lòng đứa kia như tụi bây không? "
Lại có chuyện giữa những anh trai khối 11.
"Tao không đi, mày giỏi mày đi đi."
"Tao cũng không đi."
"Không đi thì cả làng ngủ đi, trò chơi bắt đầu."
Seokjin cắt ngang để đỡ tốn thời gian.
Đương