Chúng ta đã tìm được nhau quá khó...
Để giờ này mình mất nhau không lý do.
Anh không chấp nhận
Giờ phải đứng nhìn em quay lưng.
Nói đi là đi vậy sao
Em không tiếc bao năm đôi ta có nhau
Nói đi là đi vậy sao
Em không nhớ bao nhiêu yêu thương đã trao.
Nếu anh đã sai điều gì xin em nói
Đừng cứ thế chia làm đôi
Hạnh phúc bao lâu mình giữ cho nhau
Giờ chôn vùi trong đớn đau.
< Nói đi là đi - Hamlet Trương >
...
Jungkook dạo gần đây ngoan lắm. Taehyung gọi một tiếng là em dạ, hai tiếng em lại vâng. Không còn bướng bỉnh hay tinh nghịch quậy phá. Nhỡ có bạn học nào đó đến bắt chuyện với Taehyung, em nhỏ cũng không giận dỗi như trước. Taehyung hỏi đến thì cũng sẽ mỉm cười rồi thôi.
Jungkook bắt đầu tự đạp xe đến trường thay vì ngồi yên sau để Taehyung chở.
Lúc đầu em nhỏ còn không cho Taehyung đến đón nữa, nói rằng mình có thể tự đi. Anh phải dụ ngọt bằng kẹo đường và trà sữa mãi em nhỏ mới đồng ý để Taehyung đạp xe đi cùng mình.
Chỉ cần bước ra khỏi lớp học, Jungkook tự giác kéo mũ áo trùm lên đầu như Taehyung trước đây vẫn hay giúp em.
Lúc trước, đến dây áo khoác Jeon cũng lười kéo, dây giày tuột cũng lười buộc lại mà chỉ làm nũng với Taehyung. Nhưng giờ không còn thế nữa.
"Jeon ơi, em đói chưa?"
"Em có đặt đồ ăn rồi."
"Em bé còn kẹo không, anh mới mua..."
"Em mới mua 3 hộp luôn á!"
"Jeon ơi em còn bút không để anh mua thêm cho nhé?!"
"Hôm qua em ghé qua văn phòng phẩm mua rồi nè..."
Jungkook huơ huơ mấy cây viết khoe với Taehyung với gương mặt đầy vui vẻ. Nhưng sao Taehyung cứ thấy không thoải mái trước điều đó. Jungkook dạo gần đây hình như luôn tự làm mọi việc.
Jungkook dạo gần đây ngoan lắm, nhưng lại ngoan đến mức khiến lòng Taehyung bắt đầu lo lắng rồi. Bởi vì cái sự ngoan ngoãn này Taehyung đã từng nhìn thấy trước đây.
Nói sao nhỉ? Chính xác là hình ảnh Jungkook của lần đầu tiên Taehyung nhìn thấy.
Một cậu nhóc chỉ có đi học rồi về nhà, nói chuyện không quá 5 từ trên câu. Mỗi tháng đều phải đến phòng khám tâm lý 2 đến 3 lần. Jungkook bắt đầu trầm tính như trước rồi.
Là từ bao giờ nhỉ?
Từ khi Jungkook biết được hết năm học này Taehyung sẽ rời đi.
Jungkook cứ mãi nghĩ về chuyện ấy mỗi khi đêm xuống, mặc kệ nước mắt thấm ướt một bên gối nằm.
Và rồi, em nhỏ lại không tránh được mà tìm đến thuốc lá đắng, bản thân tự ngu ngốc hi vọng nỗi buồn theo làn khói đục tan biến đi.
Yêu xa thì sao? Vẫn có thể nhìn thấy mặt nhau, nghe tiếng của nhau cơ mà...
Nhưng...
Jungkook sau này khóc ướt bàn phím trên màn hình điện thoại, một tay gõ chữ "em không sao", tay còn lại thật nhanh tìm khăn giấy thấm nước mắt.
Jungkook sau này mỗi lúc cảm thấy cô đơn trong đêm tối, một tay gõ chữ "em nhớ anh" còn cả cơ thể chỉ biết tự dựa vào cái bóng của mình.
Jungkook sau này quên mang dù khi trời mưa nặng hạt, một tay gõ chữ "nơi anh ngày mưa hay nắng?" mặc kệ bản thân ướt sũng dầm dưới mưa.
Jungkook sau này dầm mưa đến cảm sốt, một tay gõ chữ "em về nhà rồi", một tay cầm viên thuốc đắng tự mình cố nuốt trôi.
Jungkook sau này bị ngã trầy cả đầu gối, một tay gõ chữ "em mới kiểm tra thể dục", một tay run rẩy khử trùng vết máu đọng trên da.
Jungkook sau này, không có Taehyung bên cạnh nữa...
Chỉ mới nghĩ đến thôi lòng cậu đã quặn thắt đến hơi thở cũng chẳng bình thường được nữa.
Tàn thuốc lá càng lúc càng nhiều trên mặt đất. Có hút hết hộp ấy cũng chẳng giúp Jungkook bớt muộn phiền.
Nhưng biết làm sao được... thứ tình cảm non nớt đầu đời như thế này, biết lấy gì đảm bảo mà cậu dám phá hủy tương lai của anh. Jungkook sẽ không bao giờ như vậy. Đặc biệt là đối với người cậu thương.
Chỉ luôn nghĩ đến người khác cũng là một trong những khuyết điểm của Jungkook nhiều lần khiến con tim tổn thương.
...
Jungkook vốn rất giỏi giấu đi cảm xúc, cuối tuần đều đặn vẫn đến nhà anh chơi. Taehyung tinh nghịch đè ngã bé xíu của mình ngã ra giường, ngón tay di chuyển chọc chọc cù vào eo nhỏ làm Jeon cục kịa mãi không yên.
"Aw !"
Jungkook nhăn mặt hét lên khi chân Taehyung vô tình chạm trúng chân em nhỏ. Taehyung cũng vì âm thanh đó mà dừng lại động tác tay.
Rõ ràng lực của anh không mạnh đến mức ấy, trừ khi Jungkook đang có gì đó giấu anh.
Nghĩ rồi Taeyung dứt khoát nắm lấy cổ chân Jungkook kéo ống quần lên lộ ra bắp chân mịn màng trắng nõn. Con người phút chốc giận dữ khiến vì nhìn phải đầu gối đỏ ửng trầy xước mấy vệt dài.
"Chân em bị sao vậy?"
"Em chỉ bị té thôi mà, không sao..."
"Bao giờ?"
"Em..."
"Anh hỏi em bị thương từ bao giờ?"
Taehyung có chút lớn tiếng. Mà mỗi lần như vậy, Jungkook chắc chắn sẽ ương bướng chống hông cãi lại anh cơ. Nhưng hôm nay em nhỏ chỉ thu người lùi lại.
"Trong tiết thể dục hôm trước."
"Sao không méc với anh?"
Không hiểu sao Jungkook chỉ im lặng rồi rơi nước mắt.
"Méc anh rồi, anh thương lại càng đau hơn..."
Nhận ra rồi chứ?
Taehyung nhận ra rồi...
Jungkook dạo gần đây không dựa dẫm vào anh nữa, không làm nũng hay giận dỗi vu vơ. Là bởi vì... em đang tập thói quen mới khi Taehyung rời khỏi nơi này...
Xót xa cúi xuống hôn nhẹ lên chỗ ửng đỏ, Taehyung lần nữa dịu dàng đặt chân Jungkook xuống giường.
"Ngồi ngoan, anh đi tìm băng keo cá nhân thay cho em."
Nói rồi anh xuống nhà tìm dụng cụ y tế sơ cứu đơn giản. Không quên ngang qua phòng bếp lấy thêm chút bánh ngọt cho Jeon.
Taehyung khi quay lại phòng đã nhìn thấy Jungkook co ro ngồi ở góc giường bên cạnh va li hành lý. Anh đã bắt đầu soạn sành đồ đạc chuyển đi...
"Jeon !"
Anh sững người khi nhìn đôi mắt ngấn lệ của Jungkook ngẩng đầu lên nhìn mình.
"Em không phải trẻ ngoan, em không hiểu chuyện chút nào hết."
"..."
Jungkook ngừng lại vì cảm xúc vỡ oà.
"Em bị thương nhưng chẳng thể tự mình băng bó. Hôm trước mua bút nhưng em mua nhầm loại mất rồi. Kẹo em tự mua có vị đắng khó chịu lắm. Em không muốn tự đi học một mình đâu..."
Jungkook vừa nói vừa nhìn Taehyung bằng đôi mắt ướt đẫm. Thân hình gầy gò ngồi trọn trong va li đặt ở trên giường. Jeon nhỏ hai tay bó chặt đầu gối, cơ thể dường như run lên theo từng nhịp thở khó khăn.
Taehyung đau lòng quá...
Và câu nói cuối cùng của Jungkook chính là mũi tên nhọn đâm xuyên qua ngực trái Kim Taehyung.
"Va li này lớn lắm... anh mang em theo đi..."
Nước mắt rơi rồi, rơi nhiều nhiều lắm. Rơi lã chã trên gương mặt đỏ ửng rồi đầm đìa trên cả vai áo người thương.
Taehyung đau lòng xót xa nhìn Jeon nấc nghẹn trong từng câu nói, vậy mà anh chỉ có thể trấn an bé nhỏ của mình bằng cách ôm vào lòng.
"Là anh có lỗi với em..."
"Hức..."
Jungkook nghẹn ngào ghì chặt vai áo Taehyung.
"Anh chưa đủ khả năng để mang em theo Jeon à..."
...
Ở một nơi khác trong chiều mưa Seoul tầm tã, Haekyung đẩy đĩa bánh ngọt sang chỗ Minhyuk, lo lắng nhìn lịch học của người nhỏ hơn ngày hôm nay.
Minhyuk ngược lại dường như đắm chìm vào mớ bài tập trên bàn đến mức không để ý những điều đang xảy ra xung quanh. Trên trán lúc nào bắt đầu lấm tấm mồ hôi mà cũng không buồn quan tâm đến.
"Anh làm gì vậy?"
Minhyuk giật người phản ứng khi ngón tay Haekyung chạm vào vị trí trên gương mặt mình.
"Không cần gấp đâu, nghỉ ngơi một chút rồi làm tiếp cũng được."
Minnhyuk bỏ qua lời anh mà cúi xuống làm cho xong nốt bài tập còn dang dở. Haekyung chỉ biết thở dài nuốt trọn cục lơ từ "học trò" của mình.
Minhyuk vẫn cứ ngồi yên giải bài tập, Haekyung bên cạnh vừa ăn bánh ngọt vừa chống cằm nhìn bạn bé nhỏ xinh.
"Há miệng!"
Minhyuk vô thức hành động theo lời nói của Haekyung như thể mất kiểm soát. Bởi vì khi con người quá tập trung vào một điều gì đó, cơ thể sẽ trở nên không chút phòng hờ với mọi thứ xung quanh.
Đến khi cảm nhận rõ vị ngọt từ bánh đang nằm gọn trong miệng, Minhyuk lần nữa ngẩng đầu nhìn Haekyung.
"Tay em bận làm bài thì anh không ngại mớm em đến tận răng."
"Xì..."
Minhyuk không nổi giận, cậu lần này đẩy quyển vở của mình sang cho Haekyung.
"Giờ thì tay em rảnh rồi."
Ý cậu là đã hoàn thành xong hết bài tập, tay rảnh rỗi rồi có thể tự xúc bánh ăn không cần anh mớm. Nhưng cậu quên mất Haekyung thuộc loại cáo già.
"Em rảnh tay nhưng giờ tay anh lại bận chấm bài cho em rồi. Em đút anh ăn đi!"
Minhyuk miễn cưỡng chấp thuận theo yêu cầu của anh. Bởi nếu anh nói lại gì đó với mẹ cậu, chắc Minhyuk sẽ tiêu mất.
Vậy là một người chăm chú kiểm tra bài tập, một người cẩn thận đút bánh cho ai kia.
"Em đọc thông báo trên web trường chưa?"
Ý Haekyung là bài viết về học bổng OMC.
"Rồi..."
"Không muốn hỏi gì anh sao?"
Thật ra Minhyuk đã muốn hỏi từ mấy ngày trước, nhưng rồi cậu nhận ra không biết nên mở lời như thế nào.
"Anh sẽ đi du học sao?"
"Ừm! Đương nhiên rồi. Gia đình anh đều ở bên đấy. Anh về đây vì chuyến công tác đột xuất của Dad trong năm nay thôi. Vô tình lại nhận được học bổng. Cũng không hẳn là du học, nói anh trở về nhà thì đúng hơn."
Haekyung dừng bút rồi nói tiếp.
"Em... sẽ nhớ anh chứ?"
"..."
Vành tai Minhyuk phút chốc đỏ bừng nóng hổi, cả cơ thể trở nên gượng gạo nên quay sang hướng khác để tránh ánh nhìn của Haekyung hyung.
"Chắc không đâu! Anh và em cũng đâu thân thiết đến mức ấy!" Haekyung thất vọng rồi.
"Sẽ nhớ!"
"Em nói gì cơ?"
"..."
Minhyuk nhắm mắt lấy hết can đảm lặp lại lời nói.
"Sẽ... nhớ anh!"
Haekyung bấm bút thụt ngòi vào trong rồi đặt lên quyển vở. Hai tay khoanh đặt lên bàn, mắt thì nhìn chăm chăm vào Song Minhyuk.
"Em nghĩ sao về việc học kèm online?"
Nếu để ý kỹ sẽ hiểu được hàm ý trong lời nói của Jo Haekyung, và Minhyuk đủ tinh ý để nhận ra.
"Em cũng thích anh!"
Khoé môi Haekyung treo lên nụ cười khi nhận được câu trả lời của em nhỏ. Cuối cùng, anh cũng theo đuổi thành công rồi.
Có những người phù hợp với việc yêu xa. Minhyuk vừa hay lại thuộc tuýp người như thế.
Dưới sự kiểm soát của mẹ kèm với thời gian hiếm hoi của cậu thì việc yêu xa là lựa chọn không phải quá tệ trong thời điểm này.
Minhyuk trước giờ bị mẹ ép buộc học tập mà không có dịp trải qua những điều thú vị khác trong cuộc sống và rồi Haekyung như xuất hiện để bù đắp hết những thiếu sót của bạn học Song.
Anh không chỉ dạy kèm Minhyuk kiến thức Vật Lý. Mỗi khi gần bên Haekyung tiền bối, Minhyuk phát hiện bản thân cũng biết được cảm giác vui vẻ hạnh phúc thoải mái đến mức nào. Và lần đầu tiên Minhyuk biết nhớ nhung một người mỗi đêm trước khi chìm vào giấc ngủ.
Cho nhau một cơ hội để không bỏ lỡ nhau. Minhyuk không muốn cứ mãi sống trong vỏ bọc của mẹ mình nữa...
....
Thích một người vỏn vẹn vào thời điểm người ấy cũng thích mình thật sự có thể xếp vào định nghĩa của hai từ hạnh phúc. Nhưng trong cuộc sống này không phải chỉ có những ngày nắng ấm mà còn xen lẫn cả những cơn mưa. Đâu phải ai cũng có được hạnh phúc mà yêu đúng lúc người kia cũng yêu mình.
"Haru... mình quay lại được không em?"
Lại là Hwang Minyong.
Haru dứt khoát rút tay mình ra khỏi bàn tay chị đã từng rất ấm áp.
"Chị lại vừa chia tay người yêu mới sao?"
"Ru à!"
"Em có người yêu rồi. Chị đừng làm phiền em nữa!"
"Chị không tin!"
Trước đây, Haru từng tha thứ cho Minyong rất nhiều lần mỗi khi chị trăng hoa bên ngoài. Nhưng giờ thì không còn nữa. Em đã muốn chấm dứt tất cả nhưng Minyong lại chẳng chấp nhận được bản thân bị đá trong chuyện tình yêu.
"Không tin thì chị nhìn cho kĩ nha!"
Xác định Hae Ra đang ngồi đọc sách một mình ở gốc cây sân sau trường học, xung quanh cũng không có thầy cô hay bạn học nào khác. Haru chạy về hướng đó rồi như có như không kéo ghì chặt cổ áo em nhỏ đặt lên nụ hôn sâu, cô không quên liếc mắt xác định người yêu cũ của mình có thể