Suy nghĩ về nghề giáo với mỗi người lại khác nhau. Người bảo nghề cao quý, kẻ chê kiếm ít tiền.
Người bảo "nghề dạy học là nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý", lại có người nói câu "chuột chạy cùng sào mới vào sư phạm..."
Namjoon ngồi ở bàn làm việc nhớ lại những chuyện xảy ra nhiều năm trước đây, cái ngày anh điền nguyện vọng thi Đại học vào giấy đăng ký thi tuyển.
Nguyện vọng 1: Sư phạm Toán.
Nguyện vọng 2: Sư phạm Tiếng Anh.
Nguyện vọng 3: Ngôn ngữ Anh.
"Với thành tích và học lực của em có thể thi đỗ vào những ngành tốt hơn. Sao lại đi chọn nghề giáo cho cực thân mà lương bổng chỉ ba cộc ba đồng như vậy? Thầy nghĩ em khoan hãy nộp giấy đăng ký, em nên về và suy nghĩ thêm nhé!"
"Con trai thì phải học Kinh tế hay Bách khoa chứ. Làm giáo viên thì uổng lắm đó con."
"Con học Sư phạm sau này làm sao đủ kinh tế để lo cho gia đình?"
"Namjoon nhà ta giỏi thế thi vào Sư phạm thì thật uổng phí nhân tài."
"..."
Namjoon năm 18 nghe đến thuộc lòng những lời nói khuyên bảo anh từ bỏ đi ước mơ của mình. Có người mong muốn cuộc sống sang giàu, nhưng có người cũng chỉ mong muốn một cuộc sống bình yên.
"Em vẫn giữ nguyên nguyện vọng như vậy sao?"
Thầy chủ nhiệm của học sinh Kim Namjoon vẫn ra sức khuyên bảo cậu vì không muốn lãng phí một nhân tài.
"Vì sao vậy?"
Từ khi bắt đầu suy nghĩ về việc mình sẽ làm gì trong tương lai, Namjoon chỉ có duy nhất một lý do khi quyết tâm theo nghề giáo.
"Vì em cảm thấy hạnh phúc nếu trở thành giáo viên."
Ai cũng chọn việc nhẹ lương cao vậy những việc khác ai sẽ làm? Mỗi người một sứ mệnh, mỗi người một việc làm.
Nghề chọn người chứ người chưa chắc được chọn vì khi người chọn chắc gì đã phù hợp đâu. Cho đến bây giờ, Namjoon chưa từng hối hận khi nộp hồ sơ vào Đại học Sư phạm Seoul.
Nếu không thì trung học Kangsan, học sinh Kangsan đã không có một người thầy tâm lý và tận tâm như thế.
Nhưng khi làm đi dạy rồi, Namjoon mới hiểu vì sao năm đó thầy giáo muốn anh đổi nguyện vọng đến thế.
Nếu chỉ đến trường dạy học thôi thì quả thật Namjoon sẽ thật sự cảm thấy hạnh phúc như anh nghĩ.
Nhưng không chỉ dạy học, anh còn phải quay cuồng với hồ sơ học bạ, sổ sách giáo án, chạy thành tích ở trường cũng khiến thầy Kim nhiều lần mệt mỏi.
Còn chưa kể đến có học sinh ngổ ngáo vì thiếu tình thương từ gia đình, ba mẹ của chúng đổ hết trách nhiệm về phía nhà trường và người làm thầy.
Nhưng chính vì Namjoon tìm ra được niềm vui, sự hạnh phúc trong việc đứng trên bục giảng, nên mệt mỏi nào rồi cũng vượt qua.
Thử hỏi nếu một người ngay từ đầu chọn một công việc mà họ không có đam mê, vậy lúc gặp khó khăn chẳng phải rất dễ dàng từ bỏ hay sao... Đến khi ấy, mọi chuyện liệu có còn kịp để quay về nơi bắt đầu cho một ngành nghề khác?
Kịp chứ... nhưng chỉ là tỉ lệ hơi thấp mà thôi.
"Đó chỉ là bài kiểm tra tham khảo thôi, Jeon của anh không phải suy nghĩ nhiều đâu."
Taehyung về đến phòng thì ôm cả người Jungkook đặt lên chân mình. Anh để bé con đối diện mà an ủi. Từ lúc đọc xong kết quả, bé nhỏ của anh cứ thẫn thờ mãi thôi.
Tưởng Jungkook không vui nhưng em nhỏ lại bất chợt ngước lên nhìn anh với đôi mắt rạng rỡ, hai tay nắm chặt đầy sự quyết tâm...
"Em muốn thành thầy giáo Tiểu học."
"Sao em lại nghĩ thế?"
Taehyung cưng chiều cọ mũi mình lên chóp mũi em. Jungkook phải nói được lý do thì Taehyung mới yên tâm rằng em là chọn đúng ngành học mình thật sự mong muốn.
Được anh thương nên Jungkook hay làm làm nũng. Hai tay đưa lên vòng qua cổ anh ngoan ngoãn trả lời.
"Em là đứa trẻ cô đơn trong tuổi thơ của mình. Những gì em đã trải qua em không muốn bất cứ đứa trẻ nào gặp phải nữa."
"..."
"Nếu được làm thầy giáo, em sẽ không để học trò của mình phải chịu ấm ức một mình. Nếu con không thể kể cho ba mẹ thì có thầy Jeon sẵn sàng nghe con."
So với học sinh trung học, mấy đứa trẻ tiểu học lại luôn vây kín cô thầy chủ nhiệm của mình. Jungkook vốn là người khao khát tình yêu thương nên việc được mấy mươi đứa trẻ vây kín thì em hạnh phúc lắm.
Jungkook là một đứa trẻ tổn thương nên em ấy muốn chính mình bảo vệ những đứa trẻ khác khỏi sự tổn thương. Jungkook thật sự có một trái tim ấm áp như vậy.
"Trông nhiều trẻ con, em không sợ sẽ mệt sao?"
"Em từng trông mấy đứa nhỏ ở Hwangrang, em nghĩ mình có thể."
Lại có gì đó sai sai...
"Nhưng anh đâu có em trai hay em gái đâu mà anh biết trông trẻ con bị mệt?"
Còn lý do gì khác ngoài Jeon Jungkook sao... Trông cái bạn bé đang lọt thỏm trong lòng mình thôi đã hết hơi hết sức.
"Anh trông em bé này này..."
"Ư..."
Jungkook nhấc người ra khỏi cơ thể Taehyung, hai tay chống nạnh chu môi đanh đá.
"Ý anh là anh trông tui mệt đó hả?"
Taehyung nhìn em giả vờ gật gật đầu. Hôm nay anh Kim chắc ăn gan hùm rồi.
Jungkook nhận tín hiệu trả lời của anh xong lập tức nằm ình lên giường ăn vạ, tay chân ngọ nguậy rung lắc bốn phương. Hai mắt nhắm nghiền giả vờ khóc lóc...
"Ư..hức.. anh đừng có mệt mà. Không chịu đâu, anh phải trông em, anh không có được mệt."
Taehyung xoa trán cười bất lực, tự dưng suy nghĩ đến hình ảnh Jungkook sau này. Thầy giáo của bọn trẻ thật sự cũng là một đứa trẻ. Chỉ khác một điều, đứa trẻ này là của riêng Kim Taehyung.
Nhưng mà bây giờ phải giải quyết cái cục tròn ủm đang làm loạn trên giường anh đã.
Sự việc tiếp theo là điều Taehyung không ngờ đến. Anh còn chưa kịp làm gì thì đã nghe tiếng mẫu hậu quát lớn...
"KIM !!!"
"Con lại ghẹo em nữa hả? Tối nay nhịn ăn cơm nha!"
Taehyung đau thật nhiều trong tim mẹ ơi!
...
Hôm nay nhà Taehyung có khách. Chẳng phải khách quý nên mẹ Kim cũng chưa nói với con trai. Để hai đứa nhỏ học hành cùng nhau trên phòng, mẹ Kim dưới nhà rót trà mời khách.
"Taehyung nhà em dắt người yêu về nhà chơi hả? Em cũng chiều thằng bé quá. Chị thấy trai gái ở riêng như vậy không hay lắm đâu."
"Dạ chị."
Mẹ Kim nhẹ giọng đáp lời.
Ngồi cùng mẹ hiện tại là vợ của anh trai ba Kim. Nói cách khác là mối quan hệ chị em bạn dâu của mẹ. Ba Kim là con trai út bên nội nên mẹ Kim đương nhiên là con dâu út.
Mẹ Kim thương chồng nên đối xử hòa nhã với tất cả mọi người trong gia đình chồng. Mẹ được ông bà nội của Taehyung thương như con cái trong nhà đâm ra có người không vừa mắt.
"Lâu rồi không gặp thằng bé Taehyung, nay chắc lớn bộn rồi nhỉ?"
"Dạ..."
"Nhớ không nhầm thì Taehyung bằng tuổi thằng út nhà chị đúng không?"
"Đúng rồi chị."
"Vậy con trai em đang học trường nào?"
"Thằng bé chỉ đang ở nhà thôi, hiện tại chưa học Đại học."
"Ai gu.. Học hành làm sao mà thi trượt Đại học vậy kìa. Chắc vợ chồng em buồn lòng lắm."
"Chẳng như con trai anh chị, tháng rồi chị lo hồ sơ nhập học cho nó mà mệt bỡ cả hơi tay. Trường này trường kia gửi giấy mời nhập học cho thằng bé. Chị đã nói thằng bé học ít thôi, chứ để trường nào cũng gửi giấy như này lại mắc công lựa chọn."
Nếu không phải đang có quả táo trên tay, chắc mẹ xiên bà dì này luôn quá. Mẹ Kim vừa gọt táo vừa mỉm cười như đang chăm chú lắng nghe câu chuyện của chị dâu chồng mình. Thật tâm mẹ cũng biết nói gì để trả lời đâu...
Con trai mẹ Kim đâu có giỏi bằng con người ta.
"À ừ, chú Kim dạo này công việc sao rồi. Thấy nhà cửa vợ chồng em cũng "đơn giản" quá."
"Nhà em không có của dư của để, nhưng trộm vía cũng chẳng nợ nần gì ai. Chồng em cũng chỉ là viên chức hạng trung, vừa vặn lo hết mọi chi phí sinh hoạt trong gia đình. Thỉnh thoảng lại đưa vợ con đi đây đi đó du lịch nghỉ dưỡng."
"Taehyung con trai em thì cũng vừa tốt nghiệp trung học. Thằng bé học hành kiểu gì mà lại nhận được học bổng du học toàn phần nên ba mẹ như bọn em cũng đỡ được khoản chi phí. Thằng bé dạo này còn vừa học vừa làm chuẩn bị năm sau nhập học..."
Lời mẹ Kim còn sắc hơn cả con dao đang gọt vỏ táo. Mẹ vui vẻ đưa một miếng táo cho chị để giảm cảm giác khó chịu nhưng phải cố gắng tỏ ra không có gì của người kia.
"Mà bạn gái Taehyung học ngành gì, bao nhiêu tuổi rồi? Em phải tìm hiểu cho kĩ chứ mấy đứa con gái thời nay làm thì ít mà ăn chơi thì nhiều. Khéo lại khổ thân thằng bé Taehyung quen phải người không đàng hoàng. Chị là lo cho em nên mới nói như vậy."
"Dạ, chị nói phải. Cảm ơn chị đã quan tâm đến chuyện gia đình em. Vợ chồng em thì không để ý nhiều đến việc yêu đương của Tae nhà em lắm. Con trai lớn rồi không phải chuyện gì mẹ cũng xen vào."
"Mẹ ..."
Taehyung dẫn em nhỏ bước xuống lầu, không hay trong nhà có khách.
"Bác tư mới qua chơi."
Anh dừng lại kéo nhẹ Jeon ra phía sau. Và đương nhiên hành động ấy đã lọt vào mắt của người còn lại trong phòng khách không phải mẹ Kim.
"Ừm, bác qua ngồi chơi nói chuyện với mẹ con."
"Tae đưa em đi ăn rồi đưa em về nha con. Cũng trễ rồi, hôm nay mẹ không nấu cơm."
Mẹ Kim không muốn con trai khó xử. Hơn nữa, hôm nay là mẹ cố tình không nấu bữa tối, mắc công lại mời khách ăn cơm cùng. Nhà có bốn ghế thôi, không lẽ để chị dâu của chồng ngồi dưới đất cũng kì...
"Dạ vậy con xin phép."
Lúc này Taehyung mới để Jungkook chào hỏi bác mình cho phải phép.
"Dạ, con chào cô, con chào..."
Jungkook ngập ngừng, bàn tay gắt gao níu lấy vạt áo anh lớn, ánh mắt hiện lên tia lo lắng vì gặp người lạ, sợ lại nói gì không đúng mà ảnh hưởng đến Taehyungie.
Taehyung vỗ nhẹ lên bàn tay nhỏ, không quên nhép môi nói với Jungkook về người kia.
"Bác tư của anh."
Em nhỏ nghe xong thì quay lại cúi đầu lễ phép. Đối với người lớn, Jungkook luôn ngoan...
"Con chào cô, chào bác con về."
Hai người phụ nữ đồng thời mỉm cười xinh đẹp nhưng một người thì thật phúc hậu còn người kia như cố che đậy suy nghĩ trong lòng.
Đợi khi hai đứa nhỏ rời khỏi nhà, chị dâu lần nữa cất giọng chua ngoa:
"Không phải chị kì thị, nhưng mà con trai em cũng bị giống con trai anh chị hai hả?"
Ý bác tư Taehyung muốn nói đến anh họ của cậu.
"Bị là bị làm sao chị? Namjoon nhà anh chị hai hay Taehyung nhà em đứa nào cũng khôi ngô khỏe mạnh có làm sao mà chị nói bị gì?"
Mẹ Kim cố gắng giữ lời nói phải phép nhất có thể.
"Thì chị cũng chỉ quan tâm em thôi. Sợ lại giống gia đình anh chị hai, có thằng con trai mà giờ nó vậy, người ngoài lại có chuyện nói ra nói vào. Riết rồi không còn ai qua lại với nhà họ nữa. Bạn bè cũng ngại ghé thăm."
"Chị !"
Mẹ Kim nuốt cục tức xuống