Một cậu bé bị mẹ mắng suốt đường về nhà vì hôm nay lên lớp em chẳng làm bài tập. Người mẹ chỉ tay về hướng những người công nhân lao động với vẻ mệt mỏi trên mặt và quần áo bảo hộ đều đã bẩn đi vì bụi công trình.
"Nếu con không học sau này con sẽ phải giống những người kia..."
Giống những người công nhân lao động chân tay thì đã sao? Giống người lao công quét dọn đường phố thì đã thế nào? Thậm chí những người ăn xin ngồi bên vệ đường hay người phát tờ rơi dưới trời nắng gắt thì có gì xấu trong mắt đứa trẻ sao?
"Nếu con cố gắng học tập, con có thể giúp cho cuộc sống của những người kia tươi đẹp hơn..."
Đó là những điều mà các thầy cô trong khoa Jungkook dạy cho sinh viên của mình - là sự tinh tế trong giáo dục học sinh.
Còn chưa kể đến việc một đứa trẻ không chịu học là bởi vì nhiều nguyên nhân mà ít phụ huynh hoặc thậm chí thầy cô giáo có đủ thời gian tìm hiểu.
Thay vì cố đặt câu hỏi "Tại sao con không làm bài?" khiến đứa trẻ phải tìm đại một lý do để biện minh cho hành vi của mình, chúng ta có thể cho học sinh những sự lựa chọn.
Con muốn tự mình làm bài tập hay cùng làm với bạn? Con muốn thực hiện bài tập ngay bây giờ hay đọc kỹ đề thêm 2 phút nữa rồi mới bắt đầu làm? Con muốn làm bài tập 1 trước hay bài tập 2 trước? Con muốn hoàn thành bài tập theo thứ tự từ trên xuống dưới hay từ dưới lên trên?
Học sinh nhận được câu hỏi này sẽ cảm thấy bản thân con được tôn trọng. Học sinh được phép lựa chọn điều mình muốn làm chứ chẳng phải bị thầy cô bắt ép hay buộc con phải làm theo.
Jungkook hai tay chống cằm bợ má phúng phính, môi chu lên giữ cây viết chì vắt ngang trên môi.
Vô thức nhìn ra điểm không vô định ngoài cửa sổ, em nhỏ là đang suy nghĩ về câu hỏi bài tập môn Nhập môn nghề giáo – môn học bắt buộc của tất cả sinh viên sư phạm vào năm đầu tiên.
" Vì sao các em lại chọn trở thành Giáo viên Tiểu học?"
Chụt...
"Ơ ?"
Jungkook bị hôn nên giật mình làm rơi cả chiếc bút. Vì mãi suy nghĩ nên em nhỏ không hay người yêu đi học về rồi.
Taehyung tựa người vào bàn học, hai tay khoanh trước ngực nhìn em người yêu nhỏ xíu của mình. Có gì thiếu thiếu thì phải?
"Dạ anh mới đi học về."
Phải rồi, Jungkook nhà anh là em bé ngoan nên lúc nào anh về cũng đáng yêu chào anh một tiếng.
Taehyung đi học cả ngày cũng nhớ người yêu anh thật nhiều.
Nắm tay kéo Jungkook đứng lên, Taehyung ngồi xuống ghế rồi mới để em ngồi vào lòng mình. Cánh tay thật tự nhiên mà vòng ngang bụng em ôm chặt. Taehyung mỗi lần đi học về là thích dụi dụi vào cổ em thơm thơm.
"Em nghĩ gì mà chăm chú thế?"
Jungkook bị anh cọ đến ngứa ngáy mà rụt cổ một chút. Taehyung của em dạo này cứ thích làm nũng suốt thôi.
"Ưm.. em làm bài tập thôi."
Taehyung từ phía sau nghiêng qua nhìn ngón tay Jungkook chỉ vào câu hỏi trên giấy. Bàn tay vẫn ôm chặt em nhỏ, miệng cúi sát bên tai nhỏ giọng trò chuyện.
"Thì em bảo rằng tại người yêu em không cho em làm giáo viên dạy trung học."
"Dạ ?"
"Không thế thì sao nữa ? Học sinh cấp một có thể nghịch ngợm nhưng dù gì cũng là trẻ con. Học sinh cấp hai thì đang ở tuổi dậy thì, tâm lý nổi loạn nên người yêu của anh sẽ mệt lắm nếu chọn làm giáo viên ở trường trung học cơ sở. Còn học sinh cấp ba thì..."
"Thì sao ạ?"
Chỉ nghĩ đến cảnh Jungkook của anh ân cần giảng bài cho mấy thằng nhóc cuối cấp là máu ghen Taehyung vọt lên tận trời xanh rồi.
"Anh không muốn đánh ghen với trẻ vị thành niên."
Nghe có vẻ không hợp lý nhưng lại vô cùng hợp lý. Suy nghĩ của mấy đứa con trai ở cái tuổi nửa trẻ con nửa trưởng thành ấy Kim Taehyung chẳng phải rất rõ hay sao.
"Anh này!"
Jungkook đấm nhẹ hều vào ngực anh một cái, lại bị anh nhanh hơn bắt được mà đan chặt mười ngón vào nhau.
"Anh thì sao?"
Chụt !
"Anh thì làm sao?"
Chụt !
"Yêu em quá chừng luôn đó."
Chụt !
Một tay ôm eo, một tay giữ gáy. Mỗi câu Taehyung nói sau đó liền kèm theo nụ hôn.
"Ai cho anh hôn người ta?"
Jungkook bặm miệng giấu hai phiến môi đỏ hồng vào trong. Thế nhưng Taehyung chỉ cần dùng tay bóp hai gò má, môi xinh lập tức bị chèn ép mà lại chu lên.
"Người của anh thì anh hôn thôi."
"Ư...ưm..."
Lần này không phải nụ hôn phớt nhẹ, Taehyung ghì chặt em nhỏ mút mát môi mềm.
Đầu lưỡi vươn ra quấn lấy đầu lưỡi nấp trong khuôn miệng ngọt ngào. Cứ như mật ngọt, cứ như rượu say, môi lưỡi cả hai triền miên dây dưa phát ra âm thanh ưm a không rõ.
Theo dòng cảm xúc mà lần xuống mơn trớn lưỡi mềm từ vị trí từ cổ chảy dài xuống xương quai xanh. Mỗi nơi Taehyung chạm vào đều ửng hồng dấu vết yêu thương. Khoái cảm từ da thịt khiến cơ thể Jungkook mềm nhũn, miệng không ngăn được mà rên lên ngọt ngào.
"Ưm... hưm... Tae..."
Taehyung lần vào vạt áo vuốt ve thân thể mềm mịn, tay anh không ngừng di chuyển lên cao tìm kiếm nhũ hoa bé xinh.
"Aaa..."
Jungkook không kiềm được mà rên lên một tiếng làm Taehyung bừng tỉnh. Bỗng dưng anh dừng lại mọi hành động khi môi miệng sắp chạm đến nụ hoa mê người.
Jungkook ngây dại một lúc với ánh nhìn ngơ ngác, Taehyung vậy mà rời khỏi cơ thể em. Bàn tay tuột khỏi cơ thể đang hứng tình mà da thịt đỏ ửng. Taehyung nâng Jungkook rồi ôm em vào lòng.
"Anh ơi..."
Giọng nói nỉ non của em nhỏ đang lọt thỏm trong lòng anh thở dốc. Được anh ôm chặt nhưng đáy mắt từ lúc nào lại dâng lên tầng nước trong veo của sự tủi thân.
Lần nào cũng vậy, anh cứ mơn trớn người ta đến lúc cơ thể phản ứng anh lại đẩy ra. Taehyung thật sự không muốn quan hệ xác thịt với cậu sao?
Uất ức sinh tức giận, Jungkook bật người đứng dậy, gương mặt sắp bật khóc nhìn chằm chằm người kia không nói lời nào.
Taehyung muốn đưa tay sờ má, Jungkook liền nhanh chóng quay mặt sang hướng khác rồi chạy vụt ra ngoài.
Là lần đầu tiên Jungkook cảm thấy khó chịu với Taehyung nhiều đến thế. Không muốn khóc trước mặt, cũng không muốn nói chuyện với Taehyung.
Và lần này, Taehyung không đuổi theo...
.
.
.
.
Trên chiếc giường rộng lớn phủ màu nệm trắng, Taehyung quay mặt nhìn sang Jungkook, còn Jungkook lại quay mặt nhìn vào tường.
"Jungkook..."
Không khí yên tĩnh một hồi lâu, Taehyung lại mở miệng.
"Anh ôm em được không?"
Nghe anh gọi nhưng Jungkook không muốn phản ứng. Taehyung phía này có chút buồn lòng.
"Sắp tới anh sẽ đi làm thêm."
Sao anh lại đi làm thêm? Anh làm thêm ở đâu? Ca làm việc từ mấy giờ đến mấy giờ? Công việc có nặng nhọc không? Mấy giờ anh về nhà với em?
Bao nhiêu điều muốn biết, bao nhiêu thứ muốn hỏi anh nhưng Jungkook vẫn nằm im giả vờ đã ngủ.
Trong lòng người yêu của Taehyung lúc này chỉ còn đọng lại lý do anh muốn tránh mặt mình thôi...
Và đêm đó, là lần đầu tiên cả hai ngủ cùng một giường nhưng cảm giác lại xa cách đến thế.
Người thì buồn, tim thì lại đau...
.
.
.
.
Jungkook tỉnh giấc khi chuông báo thức điện thoại vang lên. Mắt chưa mở, bàn tay theo thói quen đặt sang vị trí bên cạnh tìm kiếm hơi ấm quen thuộc để rúc vào nhưng chỉ cảm nhận hơi lạnh chạm vào.
Taehyung đi rồi...
Jungkook rũ mi chán nản với tay tắt điện thoại inh ỏi trên đầu giường, nhận ra bên dưới còn có mảnh giấy ghi chú.
"Hôm nay anh có tiết nên phải lên trường sớm. Đồ ăn sáng anh mua rồi, em hâm lại một chút rồi ăn nhé! Tối nay anh đi làm thêm ở cửa hàng tiện lợi gần trường, 10 giờ anh sẽ có mặt ở nhà và hôn em. Em nhớ ăn sáng rồi hãy đi học nha. Anh thương Jeon của anh <trái tim>"
Anh ấy thật sự không để tâm đến những chuyện đã xảy ra sao?
Jungkook không thấy vui, ngược lại còn khó chịu vò nhàu tờ giấy nhỏ rồi quăng thẳng vào sọt rác gần bàn học. Nếu anh đã mặc kệ, Jungkook cũng sẽ không muốn nghĩ đến nữa. Một mình rời khỏi giường ngủ, Jungkook bỏ bữa sáng mà đi thẳng đến trường.
Ngồi học trong lớp, Jungkook tập trung nghe giảng mặc kệ bao tử réo gọi vì chưa được lấp đầy. Chuông tin nhắn điện thoại thi thoảng lại kêu lên có tin nhắn gửi đến. Jungkook liếc thấy tên người gửi thì bỏ qua không muốn trả lời.
Ting...
Em đã ăn sáng chưa?
Ting...
Em đang học