Hyungie :Anh về tới nhà rồi
Jeon nhỏ xíu: Nae...
Hyungie: Em làm gì?
Jeon nhỏ xíu:Em chơi điện thoại tí xíu thôi
Hyungie:Ừm chơi tí thôi rồi ngủ nhá
Jeon nhỏ xíu: Vâng ạ
30 phút sau...
Hyungie: Jeon
Jeon nhỏ xíu: Dạ ?
Hyungie: Em ngủ chưa?
Jeon nhỏ xíu: Em ngủ rồi, đang nhắm mắt
Hyungie: Vậy ai đang trả lời anh vậy?
Jeon nhỏ xíu: Hì giờ em ngủ
Hyungie: Em ngủ ngoan
Jeon: Dạ anh ngủ ngon ❤️
Hyungie: ❤️
Ấn nút khóa màn hình điện thoại, trong căn phòng chỉ còn nhấp nháy ánh đèn mờ từ đồng hồ điện tử trên tường, Jungkook với tay lấy tai nghe bật nhạc lớn rồi kéo chăn phủ qua đầu. Jungkook... muốn phủ đi tiếng cãi vã của người lớn phía ngoài cửa phòng. Ba mẹ cậu lại cãi nhau.
"Con nhỏ đó là con nào?"
"Ông mê nó quá thì đi theo nó luôn đi"
"Bà im đi."
"Biết cái gì mà nói, người ta đối tác công ty."
"Ly hôn đi."
"Bà cứ làm đơn đi."
"..."
"..."
Âm thanh chát chúa vang vọng trong "nhà" của Jungkook.
Còn nhớ mãi về hình ảnh cậu bé 6 tuổi hai tay bó chặt đầu gối ngồi ở chân cầu thang chứng kiến ba mẹ cãi vã. Đứa nhỏ sợ hãi đến nước mắt ướt ngập, gương mặt ửng đỏ cả lên vì khóc quá nhiều...
...
"Ư..hức..hức.. ba mẹ đừng cãi nữa mà...hức."
Đứa trẻ vừa mếu máo vừa nấc từng tiếng đứt quãng. Nhưng em bé xíu, giọng nói thì thầm lại chẳng lọt được vào tai của hai người lớn đang rất nóng giận.
"Ba ơi...hức..ức...mẹ..."
"Nín dứt rồi đi vào phòng đi."
Và từ đó Jungkook "nín dứt" thật, những cuộc cãi vã không bớt đi, chỉ là không còn bắt gặp hình ảnh đứa trẻ nào ngồi khóc ở đó nữa. Đứa bé nhốt mình khóc trong phòng.
...
Lời nói là do người lớn khi tức giận vô ý, vốn nghĩ rằng trẻ con dễ vui dễ giận, dễ khóc nhưng cũng dễ quên. Rồi cứ như vậy những "người lớn" ấy xem như chẳng có việc gì to tát nhưng lại quên mất rằng trẻ càng nhỏ thì kí ức càng được khắc sâu.
Đứa trẻ hay khóc chưa chắc vì buồn mới như vậy. Con khóc vì biết chắc sẽ có người dỗ, còn đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện không hẳn là việc tốt mà vì bé con biết rằng chẳng ai sẽ dỗ khi con khóc nữa... Xin đừng bỏ qua cảm xúc của đứa trẻ khi chúng vẫn còn thể hiện ra cảm xúc của mình.
...
Hôm nay là ngày Haneul đã hẹn sang kèm Jungkook môn Văn nhưng đến giờ hẹn thì lại nhà có việc đột xuất. Haneul phải trông nhà hoặc là dời buổi học sang hôm sau, hoặc là Jungkook đến nhà anh học. Jungkook suy nghĩ một chút thì nói với Taehyung
"Gần đến ngày thi rồi, thôi để em sang nhà anh ấy cũng được."
Mọi cử chỉ của Jungkook đều thu hết vào tầm mắt của Taehyung, miệng thì đồng ý nhưng hai bàn chân cứ bối rối mà chà sát lên nhau. Mấy ngón chân nhỏ xíu cứ thế ngoeo nguẩy, nhìn thôi cũng biết bạn bé đang sợ rồi.
"Không lo lắng, anh ở đây, anh đưa em đi, anh cũng sẽ ở đó cùng em."
"Được ạ?"
"Chỉ cần là em không được thì cũng sẽ được."
Taehyung sẽ chẳng để bạn nhỏ Jeon sang đó một mình đâu. Đúng là anh có tính chiếm hữu rất cao đối với bạn bè nói không dè dặt là nói dối nhưng đó chỉ là chút ít thôi, điều Taehyung quan tâm chính là Jungkook của anh sẽ không thoải mái khi ở chỗ lạ. Tệ hơn sẽ lo lắng đến cảm thấy sợ mà ảnh hưởng tinh thần.
Nhà Haneul hiện tại chỉ có Haneul, Taehyung và Jungkook. Haneul ngồi đối diện giảng bài, Jungkook chăm chú lắng nghe và ghi chép cẩn thận. Một tay cầm bút một tay đan vào tay ai đó nắm chặt dưới bàn. Taehyung một tay cầm máy game tay kia thì vừa nắm vừa xoa xoa tay bạn nhỏ để làm dịu cảm giác của Jungkook.
Ngồi học suốt hơn 1 tiếng thì Haneul để Jungkook thư giãn một chút. Taehyung đưa điện thoại đã bấm sẵn vào