New York đang vào thời điểm cuối đông, vậy mà cả người Jungkook nóng ran đến gương mặt ửng đỏ. Biến động nhiệt độ làm Taehyung nhíu mày thức giấc, trong lòng cứ có cảm giác đang ôm cục lửa nhỏ nhỏ bằng bông.
Theo thói quen cúi xuống thơm em nhỏ một cái, phiến môi lập tức phản ứng khi chạm phải da thịt nong nóng của cục bông trong lòng.
"Jungkook!"
Tim Taehyung đập thịch một nhịp thật mạnh. Cơ thể cũng như lo lắng mà nhổm dậy xác nhận lại nhiệt độ của Jeon nhà anh.
Taehyung áp lòng bàn tay vào trán em nóng hổi, mi tâm nhíu chặt phát hiện em nhỏ nhà mình hình như lại sốt rồi.
Cảm xúc trong ngực trái chỉ còn miêu tả gói gọn trong cụm từ rất cực kì lo lắng. Nhưng không phải vì chút tâm tư ấy mà Taehyung lại không đánh thức Jungkook bằng giọng nói mềm ngọt nhất của mình.
"Jeon...! Jeon ơi...!"
Jungkook nghe tiếng anh gọi, em nhỏ cũng muốn thật nhanh mở mắt nhìn anh nhưng sao mi cong nặng nề quá. Cảm thấy bản thân như đang bị ức hiếp, Jungkook mệt mỏi vòng tay ôm chặt anh lớn, giọng mũi nghèn nghẹn thương ơi là thương.
"Ưm..hmmm... anh.."
Nhiều phần cưng chiều, nhiều phần lo lắng, Taehyung vỗ nhẹ lưng nhỏ đáp lại cái ôm của Jungkookie.
"Jeon ngoan, nói anh nghe, em khó chịu chỗ nào rồi?"
Jungkook trong lòng Taehyung không ngừng lắc đầu, vòng tay lúc ấy lại thêm ôm chặt thêm một chút khiến gò má nộn thịt cũng vị thế bị dồn ép ma sát với cơ ngực anh người yêu.
"Aw!"
Jungkook bất ngờ kêu lên một tiếng, Taehyung lúc này mới giật mình kéo nhẹ em ra để đảm bảo em không bị thương.
"Jungkook!"
Taehyung hình như phát hiện ra nguyên nhân khiến Jungkook nhà anh hâm hấp sốt. Ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vùng thịt trên gò má gần chỗ mang tai.
"Aw!"
Jungkook lại kêu đau. Gương mặt ủy khuất rưng rưng sắp khóc khi bị anh chạm chạm gò má. Đau chết người yêu nhỏ xíu rồi.
"Ngoan ngoan, anh xin lỗi, anh xin lỗi. Em đau nhiều không?"
Mắt long la long lanh, Jungkook nhìn anh gật đầu một cái.
"Mấy hôm nay em có thấy chỗ này nhưng nhức không?"
Taehyung vừa nói vừa chỉ lên chỗ thịt tương tự trên gương mặt mình thay vì chạm vào chỗ đau trên mặt em nhỏ.
Jungkook lần nữa lại mếu mếu gật đầu với anh.
Taehyung nghĩ đúng rồi. Jungkook hình như mọc răng khôn nên xương hàm dưới có chút sưng nhẹ. Cơ thể phát sốt cũng là phản ứng tự nhiên của em bé một phẩy tám tuổi cần đến bác sĩ nha khoa.
.
.
.
.
Taehyung đưa Jungkook đến bệnh viện răng hàm mặt ở khu vực trung tâm thành phố. Từ khi vào làm thủ tục khám bệnh cho em nhỏ, Taehyung một mình lo hết các giấy tờ hồ sơ.
Người phát số yêu cầu đi đến phòng khám trên tầng ba, Taehyung nắm tay em nhỏ vào thang máy lên tầng ba.
Trước phòng khám chỉ còn một ghế trống, Taehyung nhường cho em nhỏ của anh ngồi. Một lớn một nhỏ cứ bám chặt nhau như thế.
Cảm thấy cổ họng có chút khô, Jungkook lắc lắc tay anh đang nắm chặt tay mình. Taehyung lập tức dồn lực chú ý vào người yêu bên cạnh.
"Dạ ơi anh nghe."
Jungkook nhìn anh chớp mắt một cái.
"Em khát nước."
Nghe em bảo khát nước, Taehyung nhìn trái nhìn phải phát hiện gần cuối dãy hành lang có máy bán nước tự động.
"Ngoan, anh lại kia mua nước cho em."
Jungkook gật đầu, rồi miễn cưỡng rút tay mình khỏi tay anh ấm áp. Taehyung cũng không muốn để Jungkook một mình nên rất nhanh đã quay lại.
[ Xin mời bệnh nhân số 1306.]
Là số của Jungkook.
Nếu không phải chị y tá ngăn không cho người nhà bệnh nhân vào phòng khám, Taehyung chắc cũng đã đi vào cùng Jungkook nhà anh. Vì quy định của bệnh viện là như thế, Taehyung chỉ còn cách lén nhìn em qua cửa kính cho Jungkook yên tâm vì có anh đây rồi.
Trong lúc chuẩn bị dụng cụ chuyên khám, các bác sĩ sẽ nói chuyện xã giao với bệnh nhân một chút để tạo cảm giác thoải mái giữa người chữa bệnh và người đến chữa bệnh.
Bác sĩ tiếp nhận Jungkook là một bác sĩ nam, còn rất trẻ.
[ Em là người nước ngoài sao?]
Jungkook gật đầu lễ phép.
[ Em đến đây với ai?]
[ Dạ là người nhà.]
Bác sĩ nhìn lên liền bắt gặp thanh niên cao cao đứng nhìn chăm chú vào bệnh nhân ở chỗ mình.
[ Nhà em ai cũng đẹp vậy hả?]
Ý vị bác sĩ kia muốn khen cả Jungkook và Taehyung nhưng bệnh nhân Jeon lại cảm thấy chua chua trong tim nhỏ mà dứt khoát.
[ Đó là chồng em!]
[...]
Sau khi vào khám, bác sĩ yêu cầu Jungkook đi làm thủ tục chụp ảnh X-quang để nhận định rõ về vị trí và hướng mọc của chiếc răng số 8 kia.
Trường hợp của bệnh nhân Jeon xếp vào răng khôn mọc ngầm dưới nướu. Và để hạn chế việc ảnh hưởng đến răng bên cạnh, bác sĩ cho ra kết quả tiến hành nhổ răng ngay.
Jungkook lại được yêu cầu đi thử máu trước khi tiến hành nhổ răng thỏ, quả tim nhỏ nhỏ lúc này mới đập phụp phụp run càng thêm run.
Jeon nhà Taehyungie sợ nhất là kim tiêm...
Ngồi chờ đến số thứ tự, Jungkook lo lắng quấu chặt cánh tay anh. Taehyung hôm nay mặc áo khoác lông mềm, móng thỏ được dịp cứ cấu cấu xoa xoa cho đỡ căng thẳng.
Ở phòng lấy máu, nhân viên y tế cho phép người nhà vào cùng với bệnh nhân vì có trường hợp những em bé cần vòng tay của ba mẹ để không hét toáng lên khi mũi tiêm chích vào da thịt. Taehyung đương nhiên đi vào cùng Jungkook. Jungkook của anh là em bé mới một phẩy tám tuổi thôi.
Jungkook thật ra không sợ máu, em nhỏ là sợ cái cảm giác mũi kim đâm qua da thịt mềm mềm.
Ngoan ngoãn ngồi xuống ghế trước mặt chị y tá, Jungkook vén tay áo rồi đặt cánh tay lên mặt kính lạnh tanh.
Taehyung cầm tay còn lại của Jungkook choàng qua lưng mình. Biết em nhỏ sợ hình ảnh mũi kim nên xoay mặt em vào lòng mình ôm chặt.
Chị y tá cũng tâm lý nhiều lắm, đợi Taehyung ra hiệu mới tiến hành lấy máu của bệnh nhân.
Xong hết các xét nghiệm cần thiết, Jeon nhỏ cuối cùng cũng được đưa vào phòng nhổ răng.
Trong khoảng thời gian ấy, Taehyung với tư cách là người nhà được yêu cầu đi mua các loại thuốc kháng sinh và kem đánh răng chuyên dụng cho bệnh nhân.
Đi nhanh rồi trở lại nhanh, Taehyung muốn khi Jungkook nhổ răng xong sẽ thấy anh ngay mà không tủi thân.
Jungkook vẫn còn trong phòng khám, Taehyung lại vừa đợi vừa tra thông tin trên mạng về cách chăm sóc người sau khi nhổ răng khôn.
Tra rồi vẫn chưa yên tâm, Taehyung miễn cưỡng đến hỏi chuyện các chị y tá có chuyên môn trong việc này.
Có ai ngờ rằng anh lớn thì sốt ruột sốt gan lo lắng cho em nhỏ, em nhỏ trên ghế trong phòng khám không sợ nhổ răng đau mà buồn ơi là buồn với suy nghĩ.
"Hôm nay không được uống bia rồi..."
Vì hôm nay là ngày đáng lẽ ra phải uống bia ăn mừng cơ mà. Jungkook nhỏ xíu đã chuẩn bị cho hôm nay rất lâu rồi mà.
...
Jungkook sống gần 20 năm trên đời lần đầu tiên thấy gương mặt của mình múp míp đến không xinh như thế. Một bên gò má sưng to tròn ủm như bánh bao hấp nước. Biết Taehyung sẽ vẫn thương nhưng Jungkook vẫn tủi thân quá chừng.
"Jeon ơi..."
Taehyung vừa chườm khăn ấm lên bên gò má, vừa ngọt giọng dỗ dành bé con đang tổn thương. Thật sự muốn hôn nhưng vết thương còn đau sẽ khiến Jungkook khó chịu. Không hôn được lên môi, lên mặt, Taehyung chỉ có thể cầm tay xinh đẹp vuốt ve rồi hôn hôn nhiều nhiều.
Cứ tưởng không đau, vậy mà lại đau không tưởng. Jungkook lại có Taehyung yêu thương nhiều chút nên đau ít cũng hoá đau ơi là đau.
Nhưng có là gì thì Jungkook vẫn ngoan ngoan lắm.
Taehyung bảo em ăn cháo, Jungkook gật đầu rồi mở miệng để anh đút từng muỗng. Taehyung bảo uống thuốc, Jungkook e dè một chút nhưng vẫn ráng ngậm thuốc rồi uống nước anh đưa.
Cũng có chút ngạc nhiên, Taehyung không nghĩ Jeon của anh hôm nay vâng lời đến thế. Taehyung không phải ý bảo Jungkook ngày thường không nghe lời, mà em nhỏ những lúc thế này sẽ siêu siêu cấp làm nũng. Vậy mà hôm nay lại khác, anh bảo một tiếng liền gật đầu dạ vâng em biết rồi.
Ôm ôm em dỗ ngủ thật say, Taehyung hôn nhẹ lên trán một ngụm rồi đi ra ngoài theo lời đã nói với Jungkook trước đó.
"Anh phải lên trường một chút, hôm nay là hạn chót nộp bài tập rồi."
Và đúng như hình tượng thỏ ngoan, Jungkook nghe lời nằm yên nhắm mắt. Nhưng thật ra, trong lòng không cam tâm tất cả kế hoạch em chuẩn bị cho ngày sinh nhật của anh người yêu phải đổ vỡ chỉ vì "cái răng khôn".
Thỏ nhỏ ủ mưu, đứng ngoài lan can trên tầng nhìn xuống thấy anh ra khỏi cổng lập tức với lấy áo khoác cùng chìa khóa tự mình lái xe rời khỏi.
Jungkook chạy vọt đến bưu điện kiểm tra thư của mẹ Jeon gửi sang. Cơ hàm hiện tại rất đau nhưng vẫn không giấu được nét cười trên gương mặt mũm mĩm.
Jungkook lại chạy đến tiệm bánh nướng trong thành phố. Mất hơn hai mươi phút mới được nhận ổ bánh đặt riêng cho Kim Taehyung, không quên mua thêm pháo hoa cùng nến số tuổi 19.
Lại ghé vào một cửa tiệm chuyên bán đồ trang trí tiệc sinh nhật, Jungkook muốn mua thêm bóng và cả mua hoa cũng mất khá nhiều thời gian.
Jungkook chạy vội đến mức quên mất cơn đau bên xương hàm cùng gò má. Mãi đến lúc đã yên ổn ngồi vào ghế lái hài lòng nhìn ngắm thành quả của mình, lúc này mới nhớ ra cơ thể vừa thực hiện tiểu phẫu nhổ răng cách đây vài giờ.
Trên vầng trán nhỏ lấm tấm mồ hôi, trời đang mùa đông nhưng với sự lăng xăng đi hết chỗ nọ của thỏ nhỏ họ Jeon cũng làm cơ thể bắt đầu biểu tình phản ứng. Cố gắng chịu đựng một chút, Jungkook cầm chắc vô lăng lái xe đến địa điểm cuối cùng.
.
.
.
.
Taehyung sau khi nộp bài cho giáo sư thì trở qua thư viện tìm chút tài liệu. Còn đang loay hoay tìm tựa đề quyển sách thì chuông điện thoại phát tín hiệu kêu lên.
Park Jimin:
Chúc mừng ngày mày già thêm một tuổi.
Min Yoongi:
Như trên.
Hwang Haneul:
Đã gửi tin nhắn chúc mừng vào ngày 30 tháng 12.
Jo Haekyung:
Tháng này không cần đóng tiền nhà.
Đúng là tính cách của hội thiếu niên mãi chẳng chịu lớn. Taehyung đọc mấy dòng tin nhắn mà bất giác mỉm cười. Ít ra... bạn bè anh không quên ngày hôm nay!
Gõ gõ mấy chữ trên hộp thoại tin nhắn rồi ấn gửi
Kim Taehyung:
Đề nghị chuyển khoản không cần chúc mừng.
Ấn nút khóa màn hình rồi xoay ngược điện thoại bỏ vào túi áo măng tô, Taehyung phút chốc có chút tâm trạng bởi người anh mong chờ nhất hiện tại không nhớ đến ngày đặc biệt này...
Không phải Taehyung trách em nhỏ, Taehyung sao có thể trách em nhỏ. Taehyung còn rõ hơn ai hết tình trạng hiện tại của Jungkook là bất khả kháng như thế nào. Giận dỗi cái gì khi người yêu đang đau nhức với cái răng yêu nghiệt. Sinh nhật mình năm nay chỉ là khác chút chút so với 3 năm trước đây.
Năm đầu tiên đón sinh nhật cùng Jungkook.
"Anh thật sự không muốn quà gì hết hả?" Jungkook hai tay bợ mặt tròn tròn nhìn anh hỏi đi hỏi lại cái câu này từ sáng đến giờ dù đã biết câu trả lời.
Nhìn cái bộ dạng đáng yêu của Jungkook, Taehyung không kìm được đưa tay bóp bóp hai bên má ép lại khiến môi nhỏ chu lên.
"Có món quà nào xinh đẹp bằng em không hửm?"
Jungkook nhăn mày suy nghĩ thật nghiêm túc.
"Em suy nghĩ kĩ rồi, thật sự không có món quà nào xinh đẹp như em hết."
Sinh nhật năm thứ hai...
Jungkook tự tay làm một quyển sổ lưu tin nhắn của em và Taehyung. Còn canh ngay 0 giờ 0 phút ngày 30 tháng 12 để hát bài chúc mừng sinh nhật.
Nhanh nhỉ?!
Jungkook bên cạnh Taehyung thêm năm nay nữa là được 3 cái sinh nhật rồi.
Taehyung không muốn cứ mãi nghĩ về chuyện không vui. So với việc có Jungkook đến tận ngày hôm nay còn trân quý hơn việc mong chờ em tổ chức cho mình một ngày sinh nhật.
Taehyung cũng không chắc nữa. Trong lòng cứ mãi đấu tranh tư tưởng về việc tại sao lại buồn khi Jungkook vẫn yêu anh. Nhưng mà, Jungkook vẫn yêu anh mà lại quên mất ngày đặc biệt quan trọng?
Ở thành phố xa lạ này, anh đâu có ai khác ngoài Jungkookie...
"Jeon ơi !"
Taehyung trở về nhưng không thấy Jungkook ngủ ngoan như lúc mình đi khỏi. Nhìn lại đồng hồ anh chỉ ra ngoài chưa quá 1 tiếng, trong lòng cũng chẳng nghĩ nhiều mà đi tìm em ở khắp nơi trong nhà.
"Jungkook? Em có trong đó không?"
Taehyung gõ cửa phòng tắm, đợi cũng hơn phút nhưng chẳng thấy tiếng trả lời. Mở cửa nhìn vào phát